Chương trước
Chương sau


- Có thể coi là cố nhân vạn năm trước.

Vạn Âm Tiên Hậu như suy nghĩ điều gì đó, nói:

- Nhưng trạng thái hiện giờ của ta không ổn định, cứ đến ban ngày là rất yếu, vì thế không đuổi theo kiểm chứng xem có phải người đó hay không. Thật ra ta cũng không dám khẳng định.

Vạn Âm Tiên Hậu nếu đã nói vậy thì chắc chắn đã phát hiện điều gì.

Người sống được vạn năm có lẽ đã tu thành “chí tôn”.

Tin tức này một khi truyền đi chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ, thậm chí cường giả yêu tộc sẽ dè chừng nhân tộc vài phần.

Dù gì cường giả cấp chí tôn cho dù chỉ dậm chân cũng đủ khiến cả Bắc Cương rung chuyển.

- Về việc của hắn, ngươi không nên biết thì hơn.

Vạn Âm Tiên Hậu lại nói:

- Yêu tộc đã tuyên chiến với nhân loại, các nền văn minh lớn ở Bắc Cương chắc chắn sẽ gặp phải đại hoạ. Ninh Tiểu Xuyên, ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về Thiên Đế Sơn đi mới có cơ hội sống. Có lẽ không lâu nữa Thiên Đế Sơn sẽ phong bế, ngươi phải tranh thủ thời gian.

Ninh Tiểu Xuyên cũng hiểu sự nghiêm trọng của sự việc này, liền gật đầu nói:

- Đợi làm xong những việc cần làm ta sẽ trở về ngay.

Vạn Âm Tiên Hậu chắp hai tay sau lưng, giống như một vị Cửu Thiên Thần Hậu, ánh mắt nhìn về bầu hư không xa xăm:

- Ngươi dường như đã gặp phiền phức lớn, không thể rời khỏi mật địa Thần Linh, có cần ta giúp không?

- Ta đang mong còn không được.

Ninh Tiểu Xuyên mừng rỡ.

Ninh Tiểu Xuyên đúng là đang sầu không biết làm sao thoát khỏi hoàn cảnh này. Tuy hắn cũng có cách của mình nhưng nếu Vạn Âm Tiên Hậu chịu ra tay thì sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||


Trước mặt Vạn Âm Tiên Hậu, những kẻ đang chờ ngoài kia căn bản chẳng là gì.

...

Màn đêm bao phủ cả đất trời.

Nhìn từ xa chỉ thấy được đường nét bên ngoài Đế Ốc Sơn cổ xưa, giống như một con cự thú đang nằm phủ phục khiến nhân loại cảm thấy mình thật nhỏ bé.

- Đã lâu như vậy Ninh Tiểu Xuyên còn chưa ra. Lẽ nào hắn định trốn trong mật địa Thần Linh cả đời?

Một con yêu thú Hoả Ly biến thành một lão giả gầy gò, nhìn lên đỉnh núi, nói với Thánh Ngư Vương.

Thánh Ngư Vương đứng trên đỉnh núi, chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng:

- Hắn trốn trong đó bao lâu thì bản vương đợi bấy lâu. Bản vương muốn xem xem rốt cuộc hắn và ta ai kiên nhẫn hơn.

Trong mật địa Thần Linh, Thánh Ngư Vương bị Ninh Tiểu Xuyên đánh cho thảm hại, khiến hắn mất hết uy phong, thể diện mất sạch.

Thánh Ngư Vương phải băm Ninh Tiểu Xuyên thành vạn mảnh mới dập được nộ hoả.

Vì thế Diệt Mông Vương và Chân Hống Vương đều đã rời đi, nhưng hắn vẫn đợi ở Đế Ốc Sơn, không giết được Ninh Tiểu Xuyên thì tuyệt đối không rời đi.

Ngoài Thánh Ngư Vương ra, Lê tộc, Kim tộc, Hoàng tộc, Địa Tạng Vương Tông đều có cường giả ở lại Đế Ốc Sơn. Ngoài Kim tộc ra, tu sĩ các thế lực khác đều muốn lấy mạng Ninh Tiểu Xuyên.

Thù hận của Lê tộc với Ninh Tiểu Xuyên là sâu sắc nhất.

Trong mật địa Thần Linh, Tộc Vương của Lê tộc đã tận mắt tháy hai tộc lão bị Ninh Tiểu Xuyên giết, nhưng lại không dám tìm hắn báo thù, đúng là bức bối vô cùng. Thù hận giữa Lê tộc và Ninh Tiểu Xuyên lại càng trở nên sâu sắc hơn.

Két!

Đột nhiên cánh cửa của đạo quan cổ trên Đế Ốc Sơn chầm chậm mở ra.

Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng từ trong đi ra.

Ninh Tiểu Xuyên đứng trên bậc thềm phía trên với vẻ vô cùng bình tĩnh, nhìn xuống dưới núi quả nhiên cảm nhận được rất nhiều luồng sát khí.


Những tu sĩ kia đều rất mạnh, ai cũng là Thiên Nhân tôn giả, sát khí bạo phát ra khiến huyền thú và phi cầm trong Đế Ốc Sơn cũng trốn trong tổ, không dám ra ngoài.

- Ninh Tiểu Xuyên ra rồi!

- Được lắm, tên tiểu tử này còn dám ra thật. Hắn chết chắc rồi, ha ha!

...

Cường giả các thế lực cũng không che giấu khí tức nữa.

Thánh Ngư Vương ra tay đầu tiên, đánh Thánh Hoả Kính cấp chí tôn khí ra.

Thánh Hoả Kính sáng chói giống như một tầng hoả vân màu kim bay lên từ dưới mặt đất. Nhiệt độ siêu cao của nó khiến cây cối trong Đế Ốc Sơn đều bị thiêu cháy, biến thành một ngọn hoả diệm sơn.

Ở hướng khác, một vị tộc lão của Lê tộc cũng thi triển Cửu Lôi Đạo Pháp.

Trên bầu trời ngưng tụ thành một đám lôi vân, phát ra những tiếng uỳnh uỳnh, vô số cột lôi điện từ bắn xuống đất, tựa như thiên kiếp đang tới vậy.

Trừ Cái Chướng Địa Tạng của Địa Tạng Vương Tông đứng trên đỉnh tầng mây, ngưng tụ Thần Thông, đánh ra một cái thú trảo ấn dài hơn trăm mét, cách cả vài chục dặm vẫn như muốn xé nát cả Đế Ốc Sơn.

Nhưng công kích của những cường giả này khi còn cách Ninh Tiểu Xuyên hơn mười mét thì lập tức dừng lại, bị một luồng sức mạnh vô hình chặn đứng, không thể tới gần Ninh Tiểu Xuyên.

- Sao lại như vậy?

Cường giả các đại thế lực đều bị chấn kinh.

Tu vi của Ninh Tiểu Xuyên sao lại mạnh tới vậy?

Đến khi bọn họ nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng Ninh Tiểu Xuyên đâu nữa.

Ninh Tiểu Xuyên biến mất rồi.

Uỳnh uỳnh!


Sau khi Ninh Tiểu Xuyên biến mất không lâu, những chiến khí, Thần Thông kia mới rơi xuống, khiến toà đạo quan cổ nổ tung thành đống phế tích, cả Đế Ốc Sơn cũng rung lắc, sụt xuống hơn chục mét.

Sau khi Trấn Yêu Tháp bị lấy đi, Vạn Âm Tiên Hậu lại lấy đi cả mật địa Thần Linh, toà đạo quan cổ đã không còn sức mạnh Thần Linh bảo hộ, đương nhiên lập tức biến thành tro bụi trước công kích của các cường giả.

Thánh Ngư Vương thu Thánh Hoả Kính về, lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói:

- Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ninh Tiểu Xuyên đã đi đâu? Các ngươi có ai thấy không?

Những yêu thú phía sau Thánh Ngư Vương đều lắc đầu, căn bản không ai thấy Ninh Tiểu Xuyên biến mất thế nào.

Tu sĩ của Lê tộc, Địa Tạng Vương Tông, Hoàng tộc cũng suy đoán chuyện vừa xảy ra, thật sự quá cổ quái.

Ninh Tiểu Xuyên cứ thế mà biến mất? Hơn nữa Ninh Tiểu Xuyên làm thế nào chặn được công kích của họ?

Đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên không thể tự nhiên biến mất, mà là được Vạn Âm Tiên Hậu đưa đi.

Với tu vi của Vạn Âm Tiên Hậu, muốn đưa Ninh Tiểu Xuyên rời khỏi mà không bị cường giả các thế lực phát hiện cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Nếu nàng ta muốn, thậm chí có thể giết sạch nhưng cường giả ở đây một cách dễ dàng.

Nhưng giết họ chẳng có ý nghĩa gì với nàng, đó là nhân quả của Ninh Tiểu Xuyên, chẳng liên quan gì tới nàng.

Bay tới nơi cách Đế Ốc Sơn vạn dặm, tới bên một cái hồ lớn, Vạn Âm Tiên Hậu thả Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng xuống.

Vạn Âm Tiên Hậu mặc trường bào đỏ rực, tóc buộc cao đằng sau, đứng trên hư không nhìn xuống Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng:

- Ninh Tiểu Xuyên, bản hậu chỉ có thể đưa ngươi tới đây. Ta còn có việc cần làm, không đi cùng các ngươi nữa. Còn một việc này, vừa rồi ta triển khai tâm thần, phát hiện đại quân yêu tộc đã tới cương thổ của Thiên Xu Đại Đế quốc với quy mô lớn. Tốt nhất ngươi mau chóng trở về Thiên Đế Sơn, nếu không e rằng sẽ bị đại quân yêu tộc bao vây trong Thiên Xu đại đế quốc. Ngươi tự lo liệu đi.

Nói xong Vạn Âm Tiên Hậu cưỡi mây bay đi.

- Đại quân yêu tộc hành động thật nhanh, đã giết tới Thiên Xu đại đế quốc rồi. Xem ra ngày tận thế của nhân tộc Bắc Cương đã tới.

Đứng trước đại quân yêu thú, quân đội Thiên Xu đại đế quốc chắc chắn không chống chọi được bao lâu. Đến lúc đó cả Thiên Xu đại đế quốc biến thành hoang mạc, tu sĩ nhân loại cũng sẽ bị giết sạch sẽ, trở thành thức ăn cho yêu thú.

Số lượng nhân loại tuy rất đông nhưng dù sao số lượng yêu thú còn nhiều hơn gấp nghìn vạn lần.

Nhân loại căn bản không có bất cứ khả năng phản kháng, chỉ khi trốn trong Thánh Thổ thì mới có cơ hội sống.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy thời gian cấp bách, nếu không phải đồng ý Đàn Càn hoà thượng sẽ đi giúp hắn thanh lý môn hộ, truy sát Địa Tạng Vương, thì chắc chắn hắn đã về Thiên Đế Sơn, đoàn tụ với Ninh Hinh Nhi, Ngự Thiến Thiến và Tử Hàm Yên rồi.

- Ninh Tiểu Xuyên, ta lại cảm thấy có khí tức của một Thần Long ấu thú khác đang tới chỗ chúng ta, càng ngày càng gần... Đã tới rồi!


Đôi mắt to tròn sáng trong của Tiểu Hồng nhìn về phía bờ bên kia hồ, thần sắc có phần căng thẳng.

Ninh Tiểu Xuyên cũng nhìn về phía đó, quả nhiên thấy bóng dáng hư ảo của một nam tử.

Đã tới rồi!

Đối phương cố tình che giấu thân phận nên dùng bí thuật để thân thể trở nên hư ảo, giống như một cái bóng quỷ, lúc thành hình người, lúc thành đám khí thể, biến hoá khó lường.

Bên cạnh nam tử đó là một con ấu long màu tím, dài mười hai mét, sừng nhô cao, ánh mắt rực cháy, trên lớp long lân dày là điện quang lưu động.

Grào!

Con ấu long gầm lên một tiếng.

Bỗng chốc, phong vân thay đổi.

Mặt đất cuộn hàn phong, cây cỏ bị thổi xào xạc.

Trên trời, mây đen ngưng tụ, vô số tia điện bắn qua lại trong tầng mây, phát ra tiếng sấm đinh tai nhức óc. Không lâu sau đổ xuống một trận mưa lớn.

Tu vi của con ấu long màu tím này thật sự mạnh hơn Tiểu Hồng, có thể hô mưa gọi gió, điều động lôi điện, gọi tới cuồng phong.

Đây chính là đối phương đang thị uy với Tiểu Hồng!

- Ninh Tiểu Xuyên, hay là chúng ta mau chạy đi. Con thần long đó đã tu luyện được “Long Nguyên”, chiến lực sánh ngang tu sĩ nhân loại Thần Cảnh Thiên. Chúng ta không đánh lại được đâu.

Tiểu Hồng trốn sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, có phần sợ hãi, nàng biết đối phương quá mạnh, rất muốn chạy đi.

Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, không chỉ từ con ấu long kia, mà ngay cả nam tử hư ảo kia cũng là tuyệt đỉnh cường giả, khí tức vô cùng khủng bố.

Lúc này tuyệt đối không thể sợ hãi, càng không thể bỏ chạy.

Vì đối phương cũng là Đấu Chiến Thần Long Sứ, khi đã hợp thể với tiểu thần long thì sẽ có tốc độ của Thần Long.

Vì thế có chạy cũng không thoát.

Huống hồ Ninh Tiểu Xuyên vẫn chưa tới bước đường cùng. Nếu hắn thi triển tuyệt chiêu chưa biết ai sẽ phải bỏ chạy tháo mạng.

Bên kia hồ, nam tử hư ảo kia cười khàn khàn:

- Từ lâu đã phát hiện được trong Thiên Xu đại đế quốc còn có một tiểu thần long khác. Nhưng không ngờ Đấu Chiến Thần Long Sứ lại là ngươi. Ninh Tiểu Xuyên, ngươi tiến bộ thật nhanh, khi rời khỏi Thiên Đế Sơn, phải chăng kém hơn bây giờ rất nhiều, đúng không?


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.