Chương trước
Chương sau


Đêm này là một đêm vừa dài dằng dặc vừa rất ngắn ngủi.

Lúc trời sáng, Ninh Tiểu Xuyên từ trên giường đi xuống, cũng không quấy nhiễu Ngự Thiến Thiến vẫn còn đang ngủ say.

Hắn mặc quần áo vào, quấn đai lưng, lúc này mới phát hiện Thanh Tước Vương còn nằm trên đất, tóc tai rối tung, mặt gục xuống đất, lưng hướng lên trời, đây là một loại tư thế ngủ rất đặc biệt.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn mà thầm giật mình.

Đêm qua, hắn có chút kìm lòng không được nên mới vứt bỏ mọi băn khoăn, triền miên một đên với Ngự Thiến Thiến. Thế nhưng, nếu như Thanh Tước Vương đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy mình nằm trên mặt đất, còn Ninh Tiểu Xuyên thì lại đang phiên vân phúc vũ cùng một nữ tử khác, vậy thì đại sự không ổn rồi.

Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhìn qua trên giường.

Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Ngự Thiến Thiến tựa như một con mèo cái nằm trong chăn, da thịt tinh tế tỉ mỉ, trước ngực nhô lên hai cái gò đồi no đủ, mái tóc đen có chút tán loạn, bờ môi hồng nhuận khẽ cong lên, giống như đang gặp mộng đẹp vậy.

Một cái chân ngọc thon dài của nàng từ trong chăn lộ ra, không hề có chút thịt thừa nào, một nửa thân thể lung linh mềm mại còn lại bị che khuất, lộ vẻ dụ hoặc mê người không gì sánh được, khiến người ta hồi tưởng lại dư vị mỹ hảo đêm qua.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ nở nụ cười, rất muốn yêu thương nàng một phen nữa, thế nhưng, hắn biết đã đến lúc hắn phải rời đi rồi.

Nếu như để Thanh Tước Vương tỉnh rượu, vậy thì đại sự không ổn a.

Ninh Tiểu Xuyên để lại một phong thư trên bàn, sau đó ôm Thanh Tước Vương từ dưới đất đứng lên, cũng không quấy rầy bất kỳ người nào trong Vương Phủ, lặng lẽ rời khỏi Đại Kim Bằng Vương Phủ.

- Haizz, rõ ràng là đến chia buồn Đại Kim Bằng Vương, không ngờ lại ngủ với Thiến Thiến quận chúa. Đây là đạo lý gì chứ?

Ninh Tiểu Xuyên lại lần nữa cảm khái, người tính không bằng trời tính, tình cảm con người, không phải dùng lý trí là có thể áp chế được.

Ninh Tiểu Xuyên đưa Thanh Tước Vương đến Kiếm Các Hầu Phủ, trở về cái sân nhỏ nơi mà hắn và Ninh Hinh Nhi đã từng ở, sau đó đặt Thanh Tước Vương lên trên cái giường mà trước kia hắn ngủ.

- Đại Vương.

- Đại Vương.

Ninh Tiểu Xuyên lắc lắc cánh tay Thanh Tước Vương, gọi bên tai nàng, thế nhưng nàng ta căn bản không chịu tỉnh lại.

- Thanh Tước Vương cũng quá ham ngủ rồi.

Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra chỉ có thể đợi nàng tự tỉnh lại mà thôi.

Sau khi Kiếm Các Hầu Phủ bị niêm phong, liền trở nên thập phần hoang vu, căn bản không thấy một hạ nhân hay thị nữ nào.

Ninh Tiểu Xuyên đi lại trong Kiếm Các Hầu Phủ, trên mặt đất đầy lá rụng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ cách giết chết Ngọc Lam Đại Đế.

Bất chợt, một cơn gió lạnh thổi qua.


Ninh Tiểu Xuyên rùng mình một cái, cảm thấy một luồng khí tức bất thường xuất hiện sau lưng mình, tản mát ra khí tức uy áp khủng bố, khiến cho trái tim của hắn đột nhiên nhảy dựng.

Có người đứng sau lưng hắn.

Tuyệt đối là Thiên Nhân, bằng không thì Ninh Tiểu Xuyên đã sớm phát hiện ra hắn từ lâu rồi.

Tại Ngọc Lam Đế quốc, chỉ có hai vị Thiên Nhân, một là Ngọc Lam Đại Đế, còn một là Thanh Tước Vương.

Lúc này, người đứng sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, tự nhiên không thể là Thanh Tước Vương được.

Chẳng lẽ là Ngọc Lam Đại Đế?

Ninh Tiểu Xuyên không chút do dự, lập tức triển khai thân pháp, hóa thành một đạo lưu quang bảy màu, thân hình lướt ngang ra ngoài.

Vụt...

Một cái đại thủ ấn màu đen từ trong hư không vươn ra, chụp lấy vị trí mà Ninh Tiểu Xuyên vừa đứng, chỉ thiếu chút nữa là nghiền nát Ninh Tiểu Xuyên rồi.

Người sau lưng khẽ ồ một tiếng, sau đó lại lần nữa xuất thủ.

Ninh Tiểu Xuyên gọi Ma kiếm ra, thay đôi phương hướng, toàn thân hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ, đâm ngược về phía sau.

Keng…

Người kia duỗi ra hai ngón tay, muốn kẹp lấy Ma kiếm.

Thế nhưng, Ma kiếm lại sắc bén nằm ngoài dự liệu của đối phương, mũi kiếm trượt qua hai ngón tay, đâm thẳng vào trái tim của hắn.

Đối phương không thể không ra tay lần nữa, đánh ra một cái thủ ấn, nện lên thân kiếm, khiến Ninh Tiểu Xuyên và Ma kiếm bị chấn bay xa hơn mười thước.

Ninh Tiểu Xuyên đứng vững thân hình, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào lão giả đứng cách đó không xa, thốt lên:

- Tại sao lại là ngươi?

Lão giả này thoạt nhìn có chút già nua, thế nhưng trên người lại mang theo một luồng khí thế không giận tự uy. Hắn chỉ cần trừng mắt một cái, cũng có thể dọa cho Võ giả Địa Tôn cảnh quỳ trên mặt đất rồi.

Bởi vì hắn không phải là ai khác, hắn chính là Ma Đế.

Không ngờ Ma Đế vẫn chưa chết, thậm chí còn đạt tới Thiên Nhân cảnh.

Bốn người cùng tham gia Thiên Nhân luận đạo, nếu như Ngọc Lam Đại Đế còn sống, vậy thì ba người khác tất nhiên đều đã chết mới đúng. Tại sao Ma Đế vẫn còn sống?


Ma Đế nhìn đầu ngón tay của mình chảy ra máu tươi, trên mặt lộ ra nụ cười cay đắng, nói:

- Hậu sinh khả úy, lão phu vốn cho rằng sau khi đạt tới Thiên Nhân cảnh thì tại Ngọc Lam Đế quốc cũng chỉ có Ngự Triệu Nghĩa mới có thể gây tổn thương cho ta, không ngờ hôm nay lại bị thương trong tay một tiểu bối. Bất luận là lúc nào cũng không thể khinh địch, một khi khinh địch, ngay cả Thiên Nhân cũng sẽ vẫn lạc.

Bịch bịch…

Ám Thiên Vương từ sau lưng Ma Đế đi ra, trên mặt mang một tấm mặt nạ màu vàng nhạt, cười nói:

- Ma Đế đại nhân, ngài chẳng qua không muốn làm hắn bị thương mà thôi, với tu vi Thiên Nhân cảnh của ngài, Ninh Tiểu Xuyên làm sao có thể khiến ngài bị thương được?

Ma Đế lắc đầu, nói:

- Ngươi cho rằng ta chủ quan ư? Cho dù Võ giả Thiên Nhân cảnh thật sự khinh địch chủ quan thì người bình thường cũng không thể đả thương nổi. Ninh Tiểu Xuyên, tu vi của ngươi đã đạt tới cảnh giới nào rồi?

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy Ám Thiên Vương đứng bên cạnh, trong lòng liền bớt đi vài phần cảnh giác, thu hồi Ma kiếm, nói:

- Tam Bộ Thiên Thê.

Trong ánh mắt của Ám Thiên Vương lộ ra thần sắc kinh ngạc, thầm nghĩ:

- Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Không ngờ lại nhanh chóng đạt tới cảnh giới cao như vậy.

- Ta thấy chiến lực của ngươi không yếu hơn Võ giả Ngũ Bộ Thiên Thê chút nào.

Trong mắt Ma Đế cũng lộ ra thần sắc phức tạp, cũng không biết là đang vui mừng hay đang rầu rĩ.

Ninh Tiểu Xuyên thật thà nói:

- Nếu không phải ta sử dụng Ma kiếm Huyền Khí cửu phẩm và ngươi cũng không chủ quan khinh địch thì ta tuyệt đối không có khả năng làm ngươi bị thương.

- Tiểu Xuyên, Ma Đế đại nhân dù sao cũng là ngoại công của ngươi, cho dù ngươi không gọi ông ấy là ông ngoại, nhưng chẳng lẽ một cái kính ngữ mà ngươi cũng không gọi được hay sao?

“Ngươi” và “ngài”, tất nhiên có sự khác biệt.

Chữ “Ngài” đại biểu cho một loại tôn kính.

Thực ra, Ninh Tiểu Xuyên cũng không có bất kỳ tình cảm nào đáng nhắc đến với Ma Đế.

Ninh Tiểu Xuyên nói:


- Ông ngoại? Từ nhỏ tới lớn, hắn đã từng tới Kiếm Các Hầu Phủ thăm ta chưa? Lúc bé ta mang thai tật trên người, không thể luyện võ, bị người khác cười nhạo, bị người khác khi dễ, hắn có quan tâm một câu không? Hắn có đưa thuốc trị bệnh không? Người khác xem ta là thân nhân, ta tất nhiên sẽ xem hắn là thân nhân. Nhưng nếu người khác không xem ta là thân nhân, vậy thì cho dù là thân nhân, cũng có khác gì người xa lạ chứ?

Ninh Tiểu Xuyên nói ra những lời này, không chỉ vì bản thân, mà là vì “Ninh Tiểu Xuyên” trước kia.

Ám Thiên Vương nói:

- Lúc đó Ma Đế đại nhân đang tu luyện Phệ Huyết Ma Công, sợ xảy ra bất trắc, căn bản không thể trách ông ấy…

- Không cần nói nữa, hắn nói không sai, không nhận thì không nhận, dù sao thì lão phu và mẹ của hắn cũng đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi. Hôm nay, lão phu cũng không phải tới đây để nhận thân với hắn. Ninh Tiểu Xuyên, lần này ngươi đã trở về, chắc hẳn là vì muốn đối phó với Ngọc Lam Đại Đế đúng không? Chúng ta có thể liên thủ a.

Ma Đế nói.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta cảm thấy rất hiếu kỳ, không phải Thiên Nhân luận đạo chỉ có một người có thể sống sót ư? Tại sao ngươi và Ngọc Lam Đại Đế đều sống sót, hơn nữa còn đều đạt tới Thiên Nhân cảnh?

Ma Đế dường như đã sớm dự liệu được Ninh Tiểu Xuyên sẽ hỏi vấn đề này, liền đáp:

- Thực ra, không chỉ ta và Ngọc Lam Đại Đế đều đạt tới Thiên Nhân cảnh, mà Kiếm Thánh và Đại Kim Bằng Vương cũng đều đạt tới Thiên Nhân cảnh.

- Sao có thể như vậy?

Ninh Tiểu Xuyên thốt lên.

Ma Đế nói:

- Bởi vì Linh Hư Tôn Giả kế thừa một đạo lực lượng Thần Hồn mà Thiên Đế lưu lại, còn đạt tới Thiên Nhân cảnh sớm hơn chúng ta một bước. Lúc nàng kế thừa lực lượng Thần Hồn mà Thiên Đế lưu lại, lực lượng phát tán ra, đã khiến cho bốn người chúng ta đều đạt tới Thiên Nhân cảnh.

Thiên Đế chính là người duy nhất trở thành tồn tại Chân Thần sau thời đại Phong Thần. Một đạo lực lượng Thần Hồn mà hắn lưu lại, tất nhiên ẩn chứa lực lượng khủng bố không gì sánh được, chỉ riêng lực lượng phát tán ra, cũng đủ khiến cho bốn người Ma Đế và Ngọc Lam Đại Đế đột phá đến Thiên Nhân cảnh rồi.

Mà Linh Hư Tôn Giả kế thừa lực lượng Thần Hồn, không biết đã đạt tới trình độ cảnh giới như thế nào rồi.

- Bây giờ Linh Hư Tôn Giả ở đâu rồi?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

- Sau khi Linh Hư Tôn Giả đạt tới Thiên Nhân cảnh, liền khống chế hoàn toàn Bạch Vân Động Thiên mà Thiên Đế lưu lại, sau đó mang theo Bạch Vân Động Thiên rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc, có lẽ đã đi Thiên Đế Sơn rồi.

Ma Đế nói.

Ninh Tiểu Xuyên giật mình, nói:

- Bạch Vân Động Thiên cũng bị mang đi? Vậy Đế Hư thì sao?

- Đế Hư đã sụp đổ, Tiểu Thế Giới đó đã hoàn toàn tan vỡ, sau này cũng sẽ không còn Thiên Đế học cung nữa.

Ma Đế thản nhiên nói.


- Không đúng, nếu như bốn người các ngươi đều đã đạt tới Thiên Nhân cảnh, tại sao Đại Kim Bằng Vương lại vẫn lạc?

Ninh Tiểu Xuyên hiếu kỳ hỏi.

Khóe miệng Ma Đế nhếch lên một nụ cười, nói:

- Đại Kim Bằng Vương chết trong tay Ngọc Lam Đại Đế, thủ đoạn của Ngọc Lam Đại Đế còn hèn hạ hơn so với tưởng tượng của lão phu một bậc. khoảnh khắc bốn người chúng ta đột phá Thiên Nhân cảnh, hắn liền ra tay đánh cho ba người chúng ta trọng thương. Ta và Kiếm Thánh xem như vận khí tốt, trốn thoát được, thế nhưng Đại Kim Bằng Vương thì lại chết trong tay Ngọc Lam Đại Đế.

- Thật sự là do Ngọc Lam Đại Đế ra tay? Một mình hắn có thể đồng thời đả thương ba đại cao thủ?

Ninh Tiểu Xuyên cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Ma Đế.

Ma Đế cười đáp:

- Nếu không phải bị hắn đánh lén trọng thương, lão phu cần gì phải trốn trong Kiếm Các Hầu Phủ để dưỡng thương?

- Hơn nữa, Ngọc Lam Đại Đế có được Tiên Thiên Huyền Khí cửu phẩm “Thiên Tử Long Châu”. Với tu vi Thiên Nhân cảnh của hắn, thi triển ra Tiên Thiên Huyền Khí cửu phẩm, uy lực bạo phát vượt xa tưởng tượng của ngươi. Cho dù hiện nay thương thế của lão phu đã khỏi hẳn, nhưng muốn bằng vào sức một mình mà chiến đấu với Ngọc Lam Đại Đế, e rằng cũng là bại nhiều thắng ít.

Tại Ngọc Lam Đế quốc, chỉ có một kiện “Tiên Thiên Huyền Khí cửu phẩm” là “Thiên Tử Long Châu”, nó chính là nằm trong tay Ngọc Lam Đại Đế.

Uy lực của Tiên Thiên Huyền Khí cửu phẩm cực kỳ khủng bố, Hậu Thiên Huyền Khí cửu phẩm không thể so sánh, một khi Thiên Nhân thi triển ra, uy lực quả thực vô cùng đáng sợ.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Vậy Kiếm Thánh đâu rồi?

- Ha ha, hắn sợ Tiên Thiên Huyền Khí cửu phẩm trong tay Ngọc Lam Đại Đế, cho nên đã rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc rồi.

Ma Đế có vài phần trào phúng, nói:

- Đáng tiếc là lão phu lại không cam lòng bị người khác bức cho đào tẩu, như vậy thì quá mất thể diện rồi. Nếu như không giết Ngự Triệu Nghĩa, lão phu tuyệt đối sẽ không rời đi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Cho nên, ngươi mới muốn liên thủ với ta để đối phó Ngọc Lam Đại Đế, bởi vì trong tay ta nắm giữ Ma kiếm – một kiện Tiên Thiên Huyền Khí cửu phẩm?

- Có thể nói là vậy, ngươi đồng ý không?

Ma Đế nói.

Ninh Tiểu Xuyên đáp:

- Thật xin lỗi, ta sẽ không giao Ma kiếm cho bất kỳ kẻ nào.

- Không sao, hiện tại thương thế của lão phu đã khỏi hẳn, cho dù không có Tiên Thiên Huyền Khí cửu phẩm thì với lực lượng của Phệ Huyết Ma Công, cũng chưa chắc là không thể thủ thắng.

Ma Đế cũng rất thoải mái, không hề ép buộc Ninh Tiểu Xuyên.

Sau khi nói xong lời cuối cùng, hắn đã biến mất khỏi Kiếm Các Hầu Phủ, đứng bên ngoài đại môn Đế cung vàng son lộng lẫy.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.