Chương trước
Chương sau


Huyết dịch Thiên Nhân ẩn chứa toàn thân tinh khí của Thiên Nhân, mỗi một giọt huyết dịch ẩn chứa lượng tinh khí có thể sánh ngang một viên Huyền đan.

Huyết dịch Thiên Nhân đối với Võ giả trước Thiên Thê cảnh mà nói, tuyệt đối có thể xem là “bảo dược” đỉnh cấp.

Một giọt huyết dịch Thiên Nhân, có thể khiến cho Võ giả mới bắt đầu tu võ, chỉ trong thời gian cực ngắn đã tu luyện tới “Thần Thể cảnh”.

Võ giả Thoát Tục cảnh luyện hóa một giọt huyết dịch Thiên Nhân, có thể trực tiếp đề thăng một cảnh giới.

Võ giả Địa Tôn cảnh, nếu như có đủ huyết dịch Thiên Nhân, liền có thể nhanh chóng từ Địa Tôn cảnh tầng thứ nhất đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ chín.

Mỗi một giọt huyết dịch đối với Thiên Nhân mà nói, đều là một phần thân thể, Võ giả bình thường nào dễ dàng đạt được huyết dịch Thiên Nhân như vậy? Cho dù là chí thân của Thiên Nhân, thì có thể đạt được vài giọt tinh huyết Thiên Nhân, cũng đã là không tệ rồi.

Đương nhiên, huyết dịch Thiên Nhân đối với Võ giả Thiên Thê cảnh mà nói, tác dụng cũng không lớn.

Võ giả Ngũ Bộ Thiên Thê, chủ yếu dựa vào lĩnh ngộ của bản thân, tác dụng của ngoại lực đã cực kỳ bé nhỏ, đương nhiên, thông linh kỳ dược có thể giúp người khác ngộ Đạo thì không cần bàn tới.

Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một nửa lượng huyết dịch Thiên Nhân, sử dụng làm dầu thắp cho cổ đăng thanh đồng.

Dầu thắp bằng huyết dịch của Thiên Nhân, có thể khiến uy lực của Võ Đạo mạnh đến mức nào?

Không tự mình thi triển thì căn bản không thể phán đoán được.

Ninh Tiểu Xuyên lại đem một nửa phần huyết dịch Thiên Nhân, luyện chế thành “Huyết Mạch Chi Linh”, có tổng cộng 860 giọt.

Huyết Mạch Chi Linh của Thiên Nhân, Ninh Tiểu Xuyên sẽ mang về Ngọc Lam Đế quốc, đưa cho Ninh Hinh Nhi và Ngự Thiến Thiến, ra ngoài suốt hai năm, trở về cũng nên mang cho hai người một chút lễ vật.

Đối với các nàng mà nói, nhất định sẽ là trợ giúp rất lớn.

Ngọc Lam Đế quốc, Hoàng thành.

Chiến loạn tại Hoàng thành giằng co suốt hai năm, cho đến cách đây không lâu thì chiến loạn mới chấm dứt.

Hoàng thành đã từng huy hoàng, nay đã biến thành đổ nát thê lương, khắp nơi đều là xương trắng và thi thể. Nơi đã từng là cung điện lầu cao, bị chiến hỏa tàn phá không trọn vẹn. Nơi đã từng ngợp vàng son, đều trở nên tiêu điều. Phủ đệ Vương Hầu từng ngạo thị thiên hạ, bây giờ cũng giăng đầy lụa trắng, bầu không khí hết sức buồn bã u ám.

Chiến tranh tại Hoàng thành đã kết thúc.


Phản quân rút đi, Ngọc Lam Đại Đế trở về, mang theo uy nghiêm Thiên Nhân tọa trấn Đế cung, uy nhiếp đạo chích trong thiên hạ. Tất cả tu sĩ đại châu, gia tộc, Tông môn,… đều thần phục.

Thế nhưng, chiến loạn suốt hai năm, cũng khiến cho tất cả đại Vương Hầu phủ đệ đều tổn thất thảm trọng, cao thủ Võ Đạo gần như vẫn lạc quá nửa, nguyên khí đại thương. Mỗi một tòa Vương Hầu phủ đệ, đều giăng đầy lụa trắng, trong nhà có tang.

Trong đó, phủ đệ Vương Hầu để tang lớn nhất, tất nhiên phải kể đến Đại Kim Bằng Vương Phủ.

Đại Kim Bằng Vương đã vẫn lạc.

Đối với toàn bộ triều đình mà nói, đây chính là đại sự kinh thiên động địa, cả nước đều buồn, ngay cả Ngọc Lam Đại Đế cũng đích thân đến tỏ lòng thương tiếc, toàn bộ đại Vương Hầu đều tập trung viếng thăm.

Ngọc Lam Đại Đế bây giờ đã trở thành Thiên Nhân, siêu việt phàm tục, thử hỏi trong triều đình còn có người nào dám khiêu chiến với hắn? Chuyện mà Ngọc Lam Đại Đế muốn làm, tất cả đại Vương Hầu tất nhiên lập tức nghe theo, tiền hô hậu ủng, cung nghênh long trọng.

Bên trong Đại Kim Bằng Vương Phủ treo đầy lụa trắng, Ngự Thiến Thiến, Ngự Kim Đô, Tây Mộc vương phi…con cháu phi tần đều mặc đồ tang, quỳ gối trong linh đường, túc trực bên cạnh linh cữu của Đại Kim Bằng Vương.

Mặc dù lúc tiến vào Thiên Đế học cung luận đạo, Ngự Thiến Thiến cũng biết phụ vương mình lành ít dữ nhiều, thế nhưng, lúc thi thể được đưa trở về, vẫn thương tâm không gì sánh nổi, thập phần tự trách bản thân, mỗi ngày đều quỳ gối tại linh đường tự trách, dùng nước mắt rửa mặt.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng đã gầy đi thấy rõ.

- Thánh Thượng giá lâm.

Một thanh âm to lớn vang lên.

Ngọc Lam Đại Đế dẫn theo các vị Vương Hầu, tiến vào Đại Kim Bằng Vương Phủ.

Hắn mặc một bộ Long bào rực rỡ, một mình tiến vào linh đường. Các vị Vương Hầu đều canh gác bên ngoài, thần sắc trang nghiêm, không người nào dám lộ ra nụ cười.

Kim Đô thế tử liếc nhìn Ngọc Lam Đại Đế, trong mắt lộ ra một tia sát ý lạnh lùng, nắm tay siết chặt, mỗi một ngón tay đều phát ra thanh âm “rắc rắc”.

Tây Mộc vương phi thì đưa tay giữ chặt hắn, khẽ lắc đầu.

Kim Đô thế tử thập phần không cam lòng, thế nhưng, thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nhịn xuống.

Ngọc Lam Đại Đế tiến vào dâng hương, nhìn chằm chằm lĩnh cữu của Đại Kim Bằng Vương, thở dài nói:


- Hoàng huynh, ngươi cứ yên tâm mà đi, trẫm nhất định sẽ báo thù cho ngươi, diệt sạch Ma Môn, Kiếm Các Hầu Phủ và tất cả đại Tông môn, trả lại ánh mặt trời cho Ngọc Lam Đế quốc, xem như hoàn thành di nguyện của ngươi. Người nhà của ngươi, trẫm cũng sẽ chiếu cố thích đáng, sẽ không để bọn họ bị ức hiếp.

Thắp hương xong, mọi người của Đại Kim Bằng Vương Phủ đều tiễn Ngọc Lam Đại Đế ra khỏi linh đường.

Khí thế trên người Ngọc Lam Đại Đế vô cùng hùng hậu, quả thật giống như một đầu Thần Long hình người, đôi mắt tràn ngập lực uy hiếp lướt qua Ngự Thiến Thiến, nói:

- Thiến Thiến, hai năm không gặp, ngươi đã lớn như vậy rồi, nói cho Hoàng thúc biết, ngươi đã lập gia đình chưa?

Ngự Thiến Thiến chỉ cảm thấy có một luồng lực lượng khổng lồ đặt lên trên người, quả thực giống như có một tòa núi đặt lên trên vai, ngay cả thở dốc cũng không nổi.

Cuối cùng, nàng bị luồng lực lượng kia đè ép mà quỳ trên mặt đất, run rẩy nói:

- Hồi… hồi bẩm Hoàng thúc, chưa… chưa có.

- Thiến Thiến, mau đứng dậy, ở trước mặt Hoàng thúc, không cần hành lễ.

Trên mặt Ngọc Lam Đại Đế lộ ra một tia không vui, hiển nhiên là đang trách cứ Ngự Thiến Thiến.

Tây Mộc vương phi tất nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cũng lập tức quỳ gối trước mặt Ngọc Lam Đại Đế, nói:

- Thiền Thừ phát ra tôn kính từ tận nội tâm với Thánh Thượng, Thánh Thượng chính là Đế Quốc chi chủ, vô thượng Thiên Nhân, bất kể là người nào nhìn thấy Thánh Thượng, cũng đều phải quỳ xuống.

Kim Đô thế tử đứng cách đó không xa, siết chặt nắm tay, móng tay đâm cả vào huyết nhục, máu tươi chảy ra từ kẻ tay, chỉ muốn liều mạng với Ngọc Lam Đại Đế. Thế nhưng, lý trí nói cho hắn biết, nếu làm như vậy thì cũng không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.

Chỉ một ngón tay của Thiên Nhân, cũng có thể đè chết hắn.

- Hoàng tẩu, Thiến Thiến, đều đứng lên cả đi!

Ngọc Lam Đại Đế tự mình đưa tay đỡ Tây Mộc vương phi đứng dậy, khoảnh khắc tay của hắn chạm vào Tây Mộc vương phi, toàn thân Tây Mộc vương phi liền run lên, giống như bị Lôi Điện đánh trúng, thiếu chút nữa ngã vào lòng Ngọc Lam Đại Đế.

Ngự Thiến Thiến tất nhiên nhìn ra được mánh khóe của hắn, lập tức đỡ lấy thân thể của Tây Mộc vương phi, nói:

- Mẫu thân, người không sao chứ?


- Không sao… không sao…

Tây Mộc vương phi nói.

Ngọc Lam Đại Đế tất nhiên cũng buông lỏng tay, nói:

- Thiến Thiến, lúc Phụ Vương của ngươi lâm chung, trẫm đã đáp ứng sẽ chiếu cố kỹ lưỡng các ngươi. Trẫm dự định sẽ an bài hôn sự cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?

Ngự Thiến Thiến nói:

- Thế nhưng… Phụ Vương vừa mới mất…

- Chính bởi vì Phụ Vương của ngươi mới mất, cho nên lại càng cần có hỉ sự, để các ngươi nhanh chóng quên đi bi thương. Việc này cứ quyết định như vậy đi!

Ngọc Lam Đại Đế nói.

Ngự Thiến Thiến có thể cãi lời ư?

Tất nhiên là không thể.

- Vậy… vậy hết thảy đều do Hoàng thúc làm chủ.

Đôi mắt Ngự Thiến Thiến có chút phiếm hồng, thấp giọng nói. Trong mắt của nàng chợt hiện ra hình bóng của Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng thầm nghĩ:

- Tiểu Xuyên, bây giờ ngươi đang ở đâu?

Haizz, Ngọc Lam Đại Đế đã trở thành Thiên Nhân cảnh rồi, đã là tồn tại siêu phàm thoát tục, cho dù Ninh Tiểu Xuyên trở về thì có thể làm được gì?

Ngọc Lam Đại Đế liếc nhìn Tây Mộc vương phi một cái thật sâu, nói:

- Về phần hôn sự của Thiến Thiến, không bằng đêm nay Hoàng tẩu tiến cung, cùng trẫm nghiên cứu thảo luận một chút?

Trái tim Tây Mộc vương phi như bị bóp nghẹn, khẽ cắn môi, nói:

- Đêm nay trong Vương Phủ còn rất nhiều chuyện phải xử lý, để vài ngày nữa đi.

- Cũng được, lúc Hoàng huynh đưa tang, nhất định phải làm thật phong quang long trọng, đến lúc đó, trẫm nhất định sẽ đích thân tới dự.

Dứt lời, Ngọc Lam Đại Đế liền bước lên xa liễn, sau đó nghênh ngang rời đi.


Phần đông Vương Hầu cũng lần lượt rời đi.

Sau khi mọi người rời khỏi, Kim Đô thế tử liền đi tới bên cạnh Tây Mộc vương phi, nhìn chằm chằm hướng Ngọc Lam Đại Đế rời khỏi, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và sát ý, nói:

- Mẫu thân, vừa rồi rõ ràng là lão cẩu Ngự Triệu Nghĩa kia có ý đồ với người…

Tây Mộc vương phi chính là mẫu thân của Ngự Thiến Thiến và Kim Đô thế tử, cũng là phi tử mà Đại Kim Bằng Vương yêu thương nhất, có tu vi Địa Tôn cảnh, cho nên thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, mỹ mạo còn xuất chúng hơn phần lớn thiếu nữ trẻ tuổi.

Tây Mộc vương phi cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng, nói:

- Ngọc Lam Đại Đế và Phụ Vương các ngươi tranh đấu cả đời, có thể nói là cừu địch lớn nhất, bây giờ hắn cuối cùng cũng đạt tới Thiên Nhân cảnh, trở thành kẻ nở nụ cười cuối cùng. Tất nhiên sẽ không vì Phụ Vương các ngươi qua đời mà nổi thiện tâm dừng tay. Chúng ta đều chỉ có thể trở thành vật hi sinh mà thôi. Hắn muốn để Phụ Vương các ngươi xuống cửu tuyền cũng không thể an tâm, chỉ có như vậy, hắn mới chính thức hưởng thụ được khoái cảm trả thù.

Ngự Thiến Thiến nói:

- Mẫu thân, người không thể đi Đế cung, Ngọc Lam Đại Đế chắc chắn không có ý tốt, hắn nhất định sẽ… sẽ…

- Haizz, chúng ta còn có quyền lựa chọn sao? Ngày đó sớm muộn cũng đến, bây giờ chỉ có thể kéo dài thời gian, kéo dài được ngày nào thì hay ngày đó.

Trong lòng Tây Mộc vương phi cũng vô cùng cay đắng, bất đắc dĩ nói:

- Mẫu thân thì không sao, dù gì cũng đã trải qua mọi chuyện, chỉ sợ Ngọc Lam Đại Đế sẽ xuống tay với ngươi. Bây giờ hắn đã đạt tới Thiên Nhân cảnh, có lực lượng chí cao vô thượng tại Ngọc Lam Đế quốc, những chuyện mà trước kia hắn không dám làm, bây giờ hắn đều dám làm.

Ngự Thiến Thiến mím môi, nước mắt lưng tròng, cảm giác thống khổ không gì sánh nổi.

Kẻ thắng làm vua, người thua làm giặc. Có đôi khi, nhân sinh chính là bất đắc dĩ như vậy.

Phía nam Ngọc Lam Đế quốc, Kiếm Các Hầu Phủ cũng đang chìm đắm trong sợ hãi lo lắng.

Ngọc Lam Đại Đế đã hạ lệnh, định tội Kiếm Các Hầu Phủ, nếu trong vòng nửa tháng mà Kiếm Các Hầu Phủ không trở về Hoàng thành nhận tội, toàn bộ tộc nhân và chi thứ chi mạch của Kiếm Các Hầu Phủ đều sẽ bị xét nhà chém đầu.

- Gia gia, người không thể trở về Hoàng thành, sau khi trở về, Ngọc Lam Đại Đế nhất định sẽ lấy mạng của người.

Ninh Hinh Nhi mặc một bộ áo trắng, da thịt còn trắng hơn cả y phục, dung mạo xinh đẹp, lông mày như lá liễu, đôi môi đỏ mọng, dáng người mảnh mai, mỹ mạo cực kỳ kinh người, cho dù gọi là đệ nhất mỹ nhân của Ngọc Lam Đế quốc cũng không ngoa.

Tu vi Võ Đạo của nàng đã đạt tới Địa Tôn cảnh, lúc đột phá Địa Tôn cảnh còn trẻ tuổi hơn cả Ninh Tiểu Xuyên, lập tức trở thành nữ Võ Tôn trẻ tuổi nhất Ngọc Lam Đế quốc.

Lão Hầu gia chắp tay sau lưng, đứng trong hành lang, ánh mắt nhìn về phương xa, khẽ lắc đầu, nói:

- Không ai ngờ rằng “Thiên Nhân luận đạo” lại nhanh kết thúc như vậy, tu vi của Ngọc Lam Đại Đế đã đạt tới Thiên Nhân cảnh, nếu như hắn muốn đối phó với Kiếm Các Hầu Phủ, chỉ cần hạ xuống một đạo thánh chỉ, quân đội của tất cả các đại Vương Hầu đều sẽ đến vây quét chúng ta. Đến lúc đó, nói không chừng Kiếm Các Hầu Phủ sẽ bị diệt tộc, việc đi Hoàng thành hay không, ta căn bản không có quyền lựa chọn.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.