Chương trước
Chương sau


Trong bốn vị lão tổ, có một vị lão tổ nói:

- Sáu mươi năm trước, bốn huynh đệ chúng ta cùng với tám vị cường giả khác, tổng cộng là 12 vị Võ Tôn, cùng đi theo Kiếm Các Hầu thế hệ trước, diệt sát Ác Long. Những người khác đều trúng độc Ác Long, không lâu sau thì đều chết cả. Chỉ có bốn huynh đệ chúng ta trúng độc nhẹ nhất, ăn vào Ác Long tâm nguyên cho nên mới có thể may mắn bảo trụ được tính mạng. Thế nhưng, hai chân của bốn người chúng ta cũng đều bị phế bỏ, chỉ có thể ở nơi này thủ hộ Tâm Các và “bảo khố” của Hầu Phủ.

Một vị lão giả khác nói:

- Tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta đã chết cách đây 60 năm, cho nên, tên của bọn ta cũng đã bị mọi người lãng quên.

Thời gian là vô tình nhất, đừng nói là sáu mươi năm, cho dù chỉ mười năm, cũng đủ để quên đi tất cả về một người rồi.

Sáu mươi năm trước, Kiếm Các Hầu Phủ còn cường thịnh hơn bây giờ gấp mấy lần, cho dù so với Đại Kim Bằng Vương Phủ, cũng sẽ không yếu hơn bao nhiêu.

Lúc đó, Kiếm Các Hầu còn được phong làm triều đình đệ nhất cường giả, thậm chí còn từng đánh một trận với Học Cung Chi Chủ, đỡ được 12 chiêu của Học Cung Chi Chủ, mặc dù thất bại, nhưng tuy bại mà vinh. Phải biết rằng, lúc đó Học Cung Chi Chủ đã vô địch khắp thiên hạ, người có thể tiếp được một chiêu của ông ta, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sáu mươi năm trước, cao thủ Võ Đạo của Kiếm Các Hầu Phủ cũng cực kỳ đông đảo, Đại tướng dưới trướng có nhiều vô số, có rất nhiều Võ Tôn đều đến đầu nhập vào Kiếm Các Hầu Phủ, trở thành gia tướng của Kiếm Các Hầu Phủ.

Cũng chính lúc đó, Kiếm Các Hầu dẫn theo 12 vị cường giả cấp bậc Võ Tôn đi đồ sát Ác Long, mặc dù Ác Long đã bị giết chết, thế nhưng, mười hai vị Võ Tôn cũng toàn quân bị diệt. Kiếm Các Hầu cũng trúng phải độc của Ác Long, dựa vào tu vi cường đại của mình mà đau khổ chống đỡ mười năm, cuối cùng vẫn bỏ mạng.

Cũng chính lúc đó, Kiếm Các Hầu Phủ mới dần dần suy sụp, toàn bộ đều nhờ một mình lão Hầu gia chống đỡ cho toàn bộ Hầu Phủ.

Thế nhưng, không ai biết rằng, Kiếm Các Hầu Phủ cũng không phải chết sạch cường giả, kỳ thật, lúc đó vẫn còn bốn vị lão tổ chưa chết dưới độc của Ác Long, vẫn may mắn sống sót.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Nếu như bốn vị lão tổ đều ở trong Kiếm Các Hầu Phủ, tại sao lúc Ma Môn đột kích, các ngài…

Một vị lão tổ nói:

- Không phải chúng ta không muốn ra tay, mà là bởi vì chúng ta căn bản không thể rảnh tay, nhất định phải ứng phó với một đại địch khác.

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên co rút lại, nói:

- Chẳng lẽ còn có cường giả Ma Môn khác?

Vị lão tổ kia khẽ gật đầu, nói:


- Ngay lúc Kiếm Các Hầu Phủ lọt vào công kích của Ma Môn, “Minh Thiên Vương” của Ma Môn lại tới đây, bốn người chúng ta liên thủ đấu với hắn, mới miễn cưỡng đánh lui hắn, bằng không, Ác Long châu đã rơi vào trong tay hắn rồi.

- Không ngờ còn có nhân vật cấp bậc Thiên Vương giáng lâm, may mắn là có bốn vị lão tổ tọa trấn, bằng không e rằng Kiếm Các Hầu Phủ đã bị Ma Môn một đêm tận diệt rồi.

Ninh Tiểu Xuyên cũng thầm vuốt mồ hôi lạnh một phen.

Ma Môn có ba đại Thiên Vương “Minh Ám Tinh Thần”, lần lượt là Minh Thiên Vương, Ám Thiên Vương, 36 Tinh Thần Thiên Vương.

Ba đại Thiên Vương trong Ma Môn có địa vị tiếp cận Ma Đế, còn cao hơn sáu đại Đạo chủ một bậc.

Mỗi một vị Thiên Vương đều là nhân vật thâm bất khả trắc, bốn vị lão tổ của Kiếm Các Hầu Phủ có thể ngăn cản một vị Thiên Vương, từ đó có thể thấy được, bốn vị lão tổ cũng tuyệt không phải là đèn đã cạn dầu.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Tại sao các ngài lại đem những chuyện bí ẩn này nói cho ta biết?

Sắc mặt của lão Hầu gia có chút tái nhợt, nhưng khí thế vẫn bức người, chỉ cần cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện huyết khí trong cơ thể ông ta đã rất yếu, giống như dầu cạn đèn tắt. Ông ta lộ ra một nụ cười hiền lành, nói:

- Bởi vì, ngươi sắp trở thành chủ nhân của Kiếm Các Hầu Phủ rồi, cũng nên để cho ngươi biết những bí mật này.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Hầu gia vẫn trong độ tuổi cường thịnh, ít nhất vẫn còn có thể làm Hầu tước thêm 50 năm nữa.

Lão Hầu gia lắc đầu nói:

- Đại chiến một trận với Đạo chủ Vô Sinh Đạo và Đạo chủ Tu La Đạo, thân thể của ta đã thụ trọng thương không thể chữa khỏi, tuổi thọ giảm mạnh, tối đa chỉ còn sống được bốn, năm năm nữa. Đây là lúc để ngươi đảm nhiệm Kiếm Các Hầu Phủ, ta tin rằng ngươi nhất định có thể khiến cho Kiếm Các Hầu Phủ sáng lập huy hoàng.

Lão Hầu gia đã không còn loại khí thế sắc bén không gì cản được nữa, ngược lại có chút hiu quạnh, biết rõ mạng mình không còn bao lâu, cho nên muốn chuyển giao Kiếm Các Hầu Phủ vào trong tay Ninh Tiểu Xuyên.

Khó trách lúc Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy lão Hầu gia, cũng cảm thấy huyết khí trong cơ thể lão Hầu gia suy yếu, kém xa lúc trước. Phải thụ trọng thương như thế nào, mới có thể khiến cho một Võ Tôn tu vi cường đại hao hết chân nguyên?

Trong mắt Ninh Tiểu Xuyên, cả Kiếm Các Hầu Phủ chỉ có hai thân nhân, một người là Ninh Hinh Nhi, một người khác là lão Hầu gia.


Hai người bọn họ thực sự đối xử tốt với mình, khiến cho Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy tình thân thực sự tồn tại.

Mà bây giờ, lão Hầu gia sắp chết, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên thương cảm vô cùng, hắn dùng sức lắc đầu, nói:

- Không, nhất định là vẫn còn phương pháp kéo dài sinh mệnh, ta sẽ đi thỉnh cầu Quách sư, ông ta chính là Đại Dưỡng Tâm Sư, nhất định có thể trị tốt thương thế cho Hầu gia.

Lão Hầu gia lắc đầu, nói:

- Trước khi trở về Hầu Phủ, ta đã đi tìm Quách sư, ông ta cũng chỉ có thể giúp ta kéo dài sinh mạng thêm bốn năm mà thôi.

- Vẫn còn biện pháp khác.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Quách sư không thể giúp người kéo dài sinh mệnh là vì Quách sư không tìm được những kỳ dược hiếm thấy. Thật ra, thân thể trọng thương, tiềm lực tiêu hao, nhưng vẫn có thể dùng “thiên địa tinh khí” để bù đắp. Chỉ cần có thể tìm được đủ thiên địa tinh khí, không chỉ có thể trợ giúp Hầu gia khôi phục thương thế, thậm chí còn có thể trợ giúp Hầu gia phá rồi lại lập, tu vi nâng cao một bước.

Bất luận Võ giả nào từ khi sinh ra, đều được cha mẹ thai nghén, từ tiên thiên đến hậu thiên, cuối cùng trưởng thành là cường giả Võ Đạo, thật ra, toàn bộ quá trình đều không thể tách rời “Thiên địa tinh”

Thiên pháp địa, địa pháp nhân, nhân pháp đạo, đạo pháp tự nhiên. Tự nhiên tức thị thiên địa (*).

(*) trời theo lẽ đất, đất theo lẽ người, con người sống theo lẽ đạo và đạo sống theo tự nhiên, tự nhiên chính là thiên địa.

Thiên, Địa, Nhân, vốn là một tồn tại liên kết với nhau.

Người có thể dùng thân thể để bổ dưỡng cho trời, thiên địa cũng có thể bù đắp cho hao hụt của nhân thể.

Lão Hầu gia cho rằng Ninh Tiểu Xuyên đang an ủi mình, vì vậy cười khổ nói:

- Thiên địa tinh khí còn khó kiếm hơn thông linh kỳ dược, bên trong Hầu Phủ quả thực có vài bình chứa “thiên địa tinh khí”, thế nhưng số lượng quá ít, căn bản không đủ để chữa trị thương thế trong cơ thể của ta.

- Có lẽ ta có thể tìm được nhiều thiên địa tinh khí.


Ninh Tiểu Xuyên nói.

Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên liền đi ra khỏi đại điện.

Ninh Tiểu Xuyên đi đến tiểu viện của Ngọc Ngưng Sanh, từ xa đã thấy Tiểu Linh Nhi đang chơi đùa với Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng vốn bị trọng thương, thế nhưng nó lại là một dị loại, căn bản không cần phục dụng bất kỳ Huyền dược trị thương nào thì thương thế trên người cũng đã khỏi hẳn.

Ngọc Ngưng Sanh đi dạo bên bờ ao, trong tay cầm một cái lẵng hoa, đang ngắt cánh hoa trong vườn. Xung quanh thân thể của nàng có rất nhiều hồ điệp bay lượn, có con đậu trên đỉnh đầu nàng, có con đậu trên vai nàng.

Nàng có khả năng hấp dẫn hồ điệp, dường như còn diễm lệ hơn cả hoa Hải Đường.

Ninh Tiểu Xuyên đừng trong hoa viên, nhìn nàng chằm chằm, cảm thấy nàng tựa như một vị Hoa tiên tử đang đi trong vườn hoa, mái tóc theo gió bay bay, da thịt trắng như tuyết không chút tỳ vết, khiến người khác chỉ có thể từ xa ngắm nhìn.

Có đôi khi Ninh Tiểu Xuyên từng nghĩ, nữ tử xinh đẹp xuất trần như Ngọc Ngưng Sanh, thật sự là nữ tử trên thế gian sao? Nàng thật sự động tình với tục nhân như mình ư?

Theo Ninh Tiểu Xuyên thấy, nàng có lẽ là tiên nữ không vấy khói lửa nhân gian. Nếu như nàng thật sự động tình, vậy thì nam nhân đó nhất định là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.

Ngọc Ngưng Sanh tất nhiên biết Ninh Tiểu Xuyên đã đến, vì vậy liền ngừng bước, đứng trong bụi hoa, lặng lẽ nhìn hắn.

Mặc dù nàng vẫn mang khăn che mặt, thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ tươi cười trong mắt nàng, quả thực xinh đẹp như sao, sáng tỏ như trăng.

- Lão Hầu gia bị thương rồi?

Ngọc Ngưng Sanh cầm theo lẵng hoa, từ trong bụi hoa đi tới, váy trắng dài lướt qua cây cỏ, dính lên rất nhiều cánh hoa.

Ninh Tiểu Xuyên sóng vai đi với nàng, hỏi:

- Làm sao ngươi biết?

Ngọc Ngưng Sanh đáp:

- Ánh mắt của ngươi đã nói cho ta biết.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn nàng chằm chằm.

Nàng cười đáp:


- Lão Hầu gia dùng lực của một người, cưỡng ép xuất ra Tâm Các, cùng lúc chiến đấu với hai đại Đạo chủ, nhất định đã bị lực lượng của Huyền Khí cửu phẩm cắn trả, tiêu hao rất nhiều thọ nguyên phải không?

Nàng cực kỳ thông minh, quan sát rất tỉ mỉ, có thể thấy được rất nhiều thứ từ trong ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên gật đầu cười, đang định nói ra lời mà hắn không muốn nói ra khỏi miệng nhất.

Ngọc Ngưng Sanh biết rõ mục đích của hắn khi đến đây, còn không đợi hắn nói ra, liền đưa một cái ngọc đỉnh là Huyền Khí lục phẩm cho Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Trong ngọc đỉnh này chứa thiên địa tinh khí mà ta thu được trong Thiên Đế Thần Cung, ta vốn định giữ lại để tương lai trùng kích “Thiên Nhân cảnh”. Nhưng bây giờ ngươi cần mượn, ta sẽ cho ngươi mượn trước.

Ninh Tiểu Xuyên thở ra một hơi thật dài, lần đầu tiên có cảm giác được người khác thấu hiểu, được trợ giúp chia sẻ áp lực, lại là một sự tình mỹ diệu đến như vậy.

Một nam nhân, cho dù cường đại đến đâu, tâm chí kiên định như thế nào, cũng cần phải có một bến đỗ tình cảm.

Cũng giống như một tòa núi lớn nguy nga, nếu như thiếu đi một dòng suối, cũng không thể thai nghén ra sinh mệnh, chỉ có thể biến thành một cồn cát điêu tàn trơ trọi.

Nam nhân chính là “núi lớn”, nữ nhân chính là “suối nước”.

Ninh Tiểu Xuyên nhận lấy ngọc đỉnh, tâm tình hết sức phức tạp, nhìn thật sâu vào mắt nàng, nói:

- Cảm ơn.

- Không cần cảm ơn, ta chỉ cho ngươi mượn thôi, tương lai ngươi nhất định phải trả ta một dòng sông thiên địa tinh khí.

Ngọc Ngưng Sanh khẽ chớp mắt, tinh mâu như có gợn sóng, đẹp như một bức họa.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ vuốt mũi, nói:

- Ngươi xác định là chỉ cho mượn?

Ngọc Ngưng Sanh khẽ nghiêng đầu, đột nhiên mỉm cười:

- Tiểu Hầu gia của Kiếm Các Hầu Phủ là hạng thiếu niên tài tuấn anh hùng cỡ nào, há có thể đồng ý tiếp nhận sự bố thí của một nữ tử yếu nhược?

- Được rồi, xem như ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, bây giờ ta phải đưa “thiên địa tinh khí” này cho lão Hầu gia, Ngưng Sanh, thật sự cảm ơn ngươi, tương lai, ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp mười lần, gấp trăm lần.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên chỉ nghĩ đến thương thế của lão Hầu gia, vì vậy liền lập tức mang theo “thiên địa tinh khí” rời khỏi tòa biệt viện này.

Ninh Tiểu Xuyên có thể đưa tới một con sông nhiều thiên địa tinh khí như vậy, quả thật khiến bốn vị lão tổ đều kích động không thôi, cảm thấy chuyện này thật quá không chân thực. Cho đến khi bọn họ hỏi Ninh Tiểu Xuyên về nguồn gốc của thiên địa tinh khí này, trong lòng mới chợt bừng tỉnh, tất cả đều thầm cảm thán, cũng chỉ có trong Thiên Đế Thần Cung thì mới có thể thai nghén ra được một lượng lớn thiên địa tinh khí như thế này.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.