Chương trước
Chương sau


Tiểu nam hài giao thư cho Ninh Tiểu Xuyên xong, liền trực tiếp rời đi.

Ninh Tiểu Xuyên đưa phong thư lên mũi khẽ ngửi, liền ngửi thấy mùi hương hoa Lan thanh nhã quen thuộc, chính là hương thơm trên người Ngân Trì phu nhân.

Ngân Trì phu nhân có Băng Phách Hàn Thiềm Tâm Cung, trời sinh mị cốt, hương thơm từ trong cơ thể sinh ra, đồng thời nàng cũng thích tắm bằng cánh hoa Tử Lan, cho nên trên làn da lúc nào cũng có mùi thơm nhàn nhạt của hoa Lan, cực kỳ đặc biệt.

Mở thư ra, đập vào mắt là hàng chữ xinh đẹp:

- Ninh thiếu gia, đa tạ mấy ngày qua ngươi đã chiếu cố ta, đây là những ngày vui vẻ nhất của ta trong mười năm qua. Xin hãy thứ lỗi vì ta không tới Bạch Long thành hội hợp với ngươi, cuối cùng ta vẫn quyết định trở về Hoàng thành, ngươi cứ yên tâm, bí mật của ngươi, ta sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào biết. Nguyệt Danh Hoa.

“Nguyệt Danh Hoa” chính là tên của Ngân Trì phu nhân lúc còn trẻ, từng là mỹ nhân diễm danh truyền khắp thiên hạ, không biết có bao nhiêu tuấn kiệt trong thiên hạ theo đuổi, ngày nhớ đêm mong, tương tư thành bệnh.

Nữ tử đã từng trở thành truyền kỳ này, có rất nhiều điều thần bí, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Vốn là tiên tử xinh đẹp thánh khiết nhất thiên hạ, thiên tư tuyệt đỉnh, mỹ mạo siêu phàm, cuối cùng lại sa đọa thành đãng phụ mà ai cũng có thể làm chồng.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn mặt sau của bức thư, thấy trên đó viết hai hàng thơ nhỏ: “Phù sinh nhất mộng hà xử túy, bất cảm vong thị dữ quân duyên” (*).

(*) TD: giấc mộng phù sinh làm sao say đắm, chỉ mong không quên được tình duyên chàng

- Không ngờ nàng lại trở về Hoàng thành.

- Như vậy cũng tốt, bây giờ Vân Trung Hầu, Thái Tử, Mộc Hồng Lai đều muốn giết ta, nếu nàng trở lại Hoàng thành thì ngược lại càng an toàn hơn.

Ninh Tiểu Xuyên xếp bức thư lại.

Đối với Ngân Trì phu nhân, Ninh Tiểu Xuyên không thể nói là chán ghét, dù sao thì bất kỳ người nào cũng có quyền lựa chọn cuộc sống của mình.

Về phần nàng nói nàng thân bất do kỷ thì Ninh Tiểu Xuyên cũng không để ý lắm, dù sao thì chính hắn cũng có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.

Thanh âm của Thiên Đế Nhận vang lên, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, nếu như đã rời khỏi Hoàng thành, vậy chúng ta có thể đi tìm Thiên Đế Thần Cung rồi. Một khi tìm được Thiên Đế Thần Cung, nhất định sẽ tìm được rất nhiều bảo vật mà Thiên Đế lưu lại, chờ đến khi tu vi tăng mạnh, chúng ta lại quay trở lại Hoàng thành, đại sát tứ phương.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Manh mối trong tay chúng ta hiện nay, chỉ biết được Thiên Đế Thần Cung ở phương vị “Trung Cung”. Thế nhưng, Trung Cung ở đâu? Thiên Đế năm xưa tu vi đạt đến cảnh giới huyền diệu, sừng sững thiên địa, bao quát thiên hạ, trí tuệ cao thâm như Thần Linh. Tại sao hắn lại xem một mảnh đại địa thành một tấm Cửu Cung đồ quyển.


Xem đại địa là một tấm hình, ngẫm lại khiến người khác chấn động đến mức nào?

Cửu Cung bắt nguồn từ Kỳ Môn Độn Giáp, nhìn rõ quá khứ vị lai, tìm kiếm ảo diệu thời không, là một môn huyền học cực kỳ cao thâm, không tìm hiểu mấy chục năm, căn bản không có khả năng hiểu thấu đáo mê hoặc trong đó.

Ninh Tiểu Xuyên bây giờ căn bản không rảnh mấy chục năm để tìm hiểu Kỳ Môn Độn Giáp, muốn tìm được Thiên Đế Thần Cung trong truyền thuyết, tất nhiên hi vọng lại càng mong manh hơn.

Thiên Đế Nhận nói:

- Chuyện này cũng đơn giản thôi, chúng ta đi tìm hậu nhân Thiên Đế, bọn họ nhất định đã tu tập Kỳ Môn Độn Giáp, hãy để bọn họ giúp chúng ta tìm kiếm Thiên Đế Thần Cung, nhất định là làm ít mà kiếm nhiều.

- Hậu nhân Thiên Đế?

Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc.

Thiên Đế Nhận nói:

- Thiên Đế mặc dù đã thành thần, nhưng hắn vẫn có thân nhân, những người đó đều sống ở mảnh đại địa này, chưa từng rời đi, thủ hộ di bảo mà Thiên Đế lưu lại. Năm xưa, gia tộc của Thiên Đế cường thịnh đến cực điểm, uy chấn Đại lục, ngay cả những siêu cấp cường giả ngoài Ngọc Lam Đế quốc cũng mộ danh mà đến triều bái. Chỉ có điều, vạn năm trôi qua, đã xảy ra rất nhiều biến cố, ngay cả gia tộc của Thiên Đế cường thịnh nhất thời đó, cũng không thể tránh thoát, dần dần tiêu vong trong dòng chảy lịch sử của Ngọc Lam Đế quốc.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Đã qua nhiều năm như thế, e rằng hậu nhân của Thiên Đế cũng chết hết rồi.

- Không, hậu nhân của Thiên Đế nhất định không thể chết hết, tuyệt đối không có khả năng. Bọn họ nhất định là ẩn nấp ở đâu đó, không muốn tiếp xúc với ngoại giới, đang chuyên tâm tu luyện.

Thiên Đế Nhận cũng không chắc chắn lắm.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Tất cả mọi người đều biết mảnh địa địa Ngọc Lam Đế quốc là cố hương của Thiên Đế, nhưng người biết được hậu nhân của Thiên Đế ở nơi nào thì cũng không nhiều lắm.

- Hàn Tinh Hồ.

Thiên Đế Nhận nói.

Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày, nói:

- Hàn Tinh Hồ là nơi nào?


Hắn đã đọc qua quyển sách địa lý của Ngọc Lam Đế quốc, nhớ kỹ toàn bộ sông lớn núi lớn, hoang mạc rừng sâu của Ngọc Lam Đế quốc, nhưng lại chưa bao giờ nghe qua Hàn Tinh Hồ này.

Thiên Đế Nhận nói:

- Trước đây rất lâu, từng có một ngôi sao rơi xuống đại địa, tạo thành một cái hồ nước khổng lồ. Hồ nước đó tràn ngập hàn khí, cho dù là mùa hè thì trong nước vẫn lạnh rét thấu xương, rất nhiều Võ giả đều cảm thấy trong hồ này có bảo vật, đều tụ tập lặn xuống đáy hồ tìm bảo. Cuối cùng tất cả đều chết trong hồ, không có ngoại lệ.

- Lúc Thiên Đế còn trẻ, đã từng lặn xuống hồ, tìm thấy một khối hàn thiết thiên ngoại dưới đáy hồ, sau đó luyện thành một thanh bội đao tuyệt thế.

Ninh Tiểu Xuyên đã từng nghe cố sự này, nghe đồn, đó là xuất xứ của “Thiên Đế Nhận”, không ngờ cố sự này lại là sự thật.

- Một đường hướng bắc, nhất định có thể tìm được Hàn Tinh Hồ. Tìm được Hàn Tinh Hồ là có thể tìm được cố hương của Thiên Đế.

Thiên Đế Nhận nói.

Thiên Đế Nhận mặc dù không nhớ rõ phương vị cụ thể của Hàn Tinh Hồ, nhưng dựa vào tiên thiên cảm ứng, nó vẫn có thể cảm giác được những thứ có liên quan đến mình trong tự nhiên.

Ninh Tiểu Xuyên cũng cấp thiết muốn lấy được giọt Thần Huyết mà Thiên Đế lưu lại, đó là giọt máu mà Thần Linh lưu lại, đủ giúp hắn tẩy luyện tinh hoa, siêu phàm thoát tục. Chỉ khi đạt được Thần Huyết thì mới có thể đột phá cực hạn, đạt tới đỉnh điểm thiên phú thể chất.

Ninh Tiểu Xuyên vì muốn tránh né địch nhân, cho nên mới cưỡi Song Đầu Thạch Thú, băng qua núi non trùng điệp hoang vắng.

Vừa bắc tiến vừa tu luyện "Thiên Địa Huyền Khí" tầng thứ tám.

Tiểu Long màu đỏ sau khi hấp thu một lượng lớn Cửu Thải Huyền Thủy, vẫn quấn quanh cổ tay Ninh Tiểu Xuyên mà ngủ say.

Một ngày nọ, rốt cuộc nó cũng tỉnh lại, trên lân phiến b ắn ra bảo quang đỏ thẫm, trên đầu nổi lên một đám tường vân, thân thể lớn hơn một vòng.

Lực lượng của nó, dường như cũng cường đại hơn một chút.

Tiểu Long há miệng, trong miệng phóng ra Cửu Thải thần quang, bay lên cao một vòng, lúc hạ xuống mặt đất thì thân hình lại quay trở về bộ dạng lúc trước.

Tiểu Long kêu “ngao ngao” với Ninh Tiểu Xuyên không ngừng, hỏi hắn tại sao lại rời khỏi Hoàng thành.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Tiểu Long, lắc đầu liên tục, nói:

- Ngươi thật là không biết xấu hổ, lúc cần ngươi giúp một tay thì ngươi lại ngủ. Chờ đến khi cắt đuôi được địch nhân thì ngươi liền tỉnh lại, ta thật hoài nghi không biết có phải ngươi giả vờ ngủ hay không.


Tiểu Long đứng trên mặt đất, sửng sốt mất nửa ngày, cuối cùng lại kêu lên “ngao ngao”.

- Có kêu cũng vô ích, tạm thời ta không thể trở về Hoàng thành. Muốn đoàn tụ với Tiểu Linh Nhi thì chỉ có thể đợi sau khi ta tìm được Thiên Đế Thần Cung mà thôi.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không để ý tới Tiểu Long nữa, lại tiếp tục lên đường.

Trèo đèo lội suối, một đường hướng bắc.

Trong Hoàng thành.

Dưới lòng đất u ám, có một cái hàn đàm rét lạnh thấu xương, bên trong toát ra từng tia khói trắng, trong sương khói, có thể trông thấy xương cốt trắng hếu nổi lên mặt nước.

Cộp cộp…

Tiếng bước chân vang lên.

Ngân Trì phu nhân mặc một bộ trường bào màu đen, ống tay áo và cổ áo đều bó sát, trên đầu cắm một cây trâm bạc, theo mỗi bước chân của nàng, trâm bạc đều phát ra thanh âm rất dễ nghe.

- Hoàng Thần Tử, bái kiến Thành chủ.

Ánh mắt của nàng rất cung kính, nửa quỳ bên cạnh hàn đàm, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống mặt đất.

Ục ục ục…

Trong hàn đàm bắt đầu nhộn nhạo, hàn khí tập trung thành một quang cầu to bằng cái chậu rửa mặt, bên trong quang cầu, dường như lơ lửng một bóng người rất nhỏ.

Một thanh âm uy nghiêm từ trong quang cầu vang lên:

- Lúc Nhạc Vũ Dương liên thủ với Thái Tử đối phó với Xuyên công tử, là ngươi đã ra tay cứu Xuyên công tử?

- Thành chủ tu vi thông thiên, trí tuệ tuyệt luân, thiên hạ không có bất kỳ chuyện gì có thể giấu diếm được Thành chủ.

Thanh âm trong trẻo của Ngân Trì phu nhân vang lên, giống như cao sơn lưu thủy, tiếng hót của hoàng oanh, mơ hồ có một loại thanh thoát kỳ ảo.

Thanh âm trong quang cầu lại vang lên:

- Không đúng, trong thiên hạ vẫn có chuyện mà ta không biết, ví dụ như, đến bây giờ ta vẫn không biết được thân phận thực sự của Xuyên công tử. Ngươi và Xuyên công tử cũng chạy ra khỏi Hoàng thành, ở bên nhau nhiều ngày như vậy, tin rằng ngươi nhất định đã biết được thân phận thật của hắn?

Trong mắt Ngân Trì phu nhân không hề có bất kỳ dị sắc nào, vẫn trong suốt không chút gợn sóng, hé môi đáp:

- Xuyên công tử không phải là nam tử bình thường, hắn đề phòng ta cực sâu, nô tì… cũng không biết được thân phận thực sự của hắn.

- Khặc khặc…


Trong quang cầu vang lên tiếng cười lạnh, âm thanh trở nên rất chói tai, nói:

- Ngươi biết phản bội ta thì sẽ có kết quả thảm như thế nào không?

Một luồng khí thế cường đại mãnh liệt cuồn cuộn tràn ra, trấn áp Ngân Trì phu nhân, tựa như có một ngôi sao đặt trên đỉnh đầu, khiến mặt đất dưới đầu gối Ngân Trì phu nhân lập tức vỡ ra.

- Nô tì… không… không dám phản bội Thành chủ… Phốc…

Trên trán Ngân Trì phu nhân ứa ra mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hàn khí giống như thủy triều rút đi, bên trong quan cầu lại lần nữa vang lên thanh âm:

- Ngươi quả thật bị thương không nhẹ.

- Chỉ là chút vết thương nhỏ, không dám nhọc Thành chủ hao tâm tổn trí.

Ngân Trì phu nhân yếu ớt nói.

- Xuyên công tử bây giờ ở đâu? Tại sao chỉ có một mình ngươi trở lại Hoàng thành?

Ngân Trì phu nhân nói:

- Xuyên công tử đa mưu túc trí, ngay cả một giọt nước cũng không lọt, đề phòng ta cực sâu, ta cũng không biết hướng đi cụ thể của hắn, cho nên mới không tiến mà lui, xin Thành chủ giáng tội.

- Khặc khặc, Xuyên công tử quả là một nhân vật, ngay cả ba người Nhạc Vũ Dương, Thái Tử, Linh Nhất Quốc Sư liên thủ mà cũng không giữ được hắn. Nếu như có thể thu phục hắn thành người của Hắc Ám Đế Thành, ta có thể bổ sung hắn vào vị trí của Thiên Thần Tử. Nếu như hắn đã đáp ứng làm sư tôn của Tề Danh, tin rằng sẽ còn quay lại Tề Thiên Hầu Phủ lần nữa. Cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi không thu phục được hắn, vậy thì ta chỉ có thể tự mình xuất thủ mà thôi.

Bên trong quang cầu vang lên thanh âm.

Ngân Trì phu nhân cực kỳ sợ hãi, nói:

- Thành chủ biết… Danh nhi là đệ tử của hắn?

- Ngươi không phải đã nói là không có việc gì ta không biết sao? Đối với mọi chuyện trong Tề Thiên Hầu Phủ, quả thật không có chuyện gì mà ta không biết.

Thanh âm trong quang cầu truyền ra.

Ngân Trì phu nhân cảm thấy lạnh cả người, nếu như Vong Linh thành chủ quả thật biết rõ mọi chuyện trong Tề Thiên Hầu Phủ như lòng bàn tay, vậy thì tính mạng của mình và Danh nhi, chẳng phải đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn sao?

- Thuộc hạ đã hiểu.

Trong mắt Ngân Trì phu nhân chôn giấu thương cảm thật sâu, nhưng lại không thể làm gì được.

Nàng căn bản không thể làm trái ý của Vong Linh thành chủ, trong mắt Vong Linh thành chủ, nàng chỉ là một quân cờ để khống chế Tề Thiên Hầu Phủ mà thôi.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.