Chương trước
Chương sau


- Thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn. Không người nào dám nói mình nhất định là đệ nhất thiên tài.

Ninh Tiểu Xuyên đối với cách gọi là “Hoàng thành đệ nhất thiên tài”, vẫn cảm thấy chuyện này giống như là bị người khác đưa lên đầu sóng ngọn gió.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không phải là người được lý thì không buông tha người khác, nếu như đã hiểu rõ nguồn cơn sự việc, thì hắn cũng không định truy cứu chuyện này nữa, không hề muốn có bất kỳ liên quan gì với người trong Ma Môn.

Cho nên, hắn liền chuẩn bị lập tức rời đi.

Lão giả tóc bạc này chính là một vị Trưởng lão của Thiên Diệt Đạo, tên là Hàn Việt, có địa vị không thấp trong Thiên Diệt Đạo, liền lên tiếng:

- Ninh thiếu gia dừng bước, lão hủ có một vài chuyện muốn trao đổi với ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên là hạng thông minh như thế nào, há có thể không biết hắn được nghĩ gì?

- Không cần, nội đấu trong Ma Môn các ngươi, Kiếm Các Hầu Phủ tuyệt đối sẽ không tham dự vào.

Ninh Tiểu Xuyên cưỡi Thái Tuế ấu thú, trực tiếp phá tan đại môn, sau đó liền nghênh ngang rời đi.

Trong trang viên, một tên Võ giả Thiên Diệt Đạo nói:

- Tên Ninh Tiểu Xuyên này thật không biết tốt xấu, vừa rồi lẽ ra không nên để hắn bước ra khỏi nơi này.

Hàn Việt Trưởng lão lạnh lùng nhìn tên Võ giả kia, nói:

- Nơi này chỉ cách Hoàng thành ba ngày lộ trình, vẫn còn nằm trong phạm vi thế lực của Kiếm Các Hầu Phủ, nếu như có thể kéo Ninh Tiểu Xuyên vào trong trận doanh của chúng ta, mượn nhờ lực lượng của Kiếm Các Hầu Phủ thì càng nắm chắc giúp cho Cửu cô nương đoạt được chủ vị của Thiên Diệt Đạo hơn. Nhất Phàm, lần này ngươi và Đại Hải đi Hoàng thành, có gặp được Huyền Thần Tử của Hắc Ám Đế Thành không?

Kỷ Nhất Phàm khẽ khom người cúi đầu nói với Hàn Việt Trưởng lão:

- Hồi bẩm Trưởng lão, chúng ta không gặp được Huyền Thần Tử, chỉ gặp được đại đệ tử của hắn, phải chăng người này có chút kiêu ngạo? Mặc dù thế lực của Hắc Ám Đế Thành khổng lồ, cao thủ tụ tập, nhưng dù sao cũng chỉ tụ tập tại Hoàng thành…

Hàn Việt Trưởng lão nhẹ nhàng phất tay, nói:

- Đừng xem thường Hắc Ám Đế Thành, cũng đừng xem thường Huyền Thần Tử. Sau khi Thiên Thần Tử chết trong tay Vân Trung Hầu Nhạc Vũ Dương, người này đã mơ hồ trở thành người đứng thứ hai trong Hắc Ám Đế Thành, tiếp nhận quyền thế trước kia của Thiên Thần Tử. Thế nhưng, hắn chỉ điều động đại đệ tử tiếp chuyện các ngươi, chứng tỏ là hắn sẽ không xuất thủ tương trợ rồi, xem ra con đường này cũng không thông rồi. Haizz…


- Mặc dù con đường này không thông, nhưng chúng ta lại tìm được một con đường khác, chính xác mà nói thì bọn hắn chủ động tìm tới chúng ta.

Kỷ Nhất Phàm nói.

- Ồ?

Thần sắc Hàn Việt Trưởng lão trở nên ngưng trọng, nói:

- Bọn họ là thế lực phương nào?

- U Linh sơn trang.

Kỷ Nhất Phàm đáp.

- U Linh sơn trang? Đây là tiểu thế lực nào? Trước kia chưa từng nghe qua, có lẽ cũng không thể tạo thành trợ lực lớn đối với thế cục của Bách Long thành.

Hàn Việt Trưởng lão dù sao cũng có lịch duyệt mấy chục năm, phàm là những Tông môn, võ phủ, gia tộc, xếp hàng thượng đẳng, hắn đều biết rõ, thế nhưng lại chưa từng nghe qua U Linh sơn trang.

Kỷ Nhất Phàm nói:

- Trước kia ta cũng chưa từng nghe nhắc đến U Linh sơn trang, nhưng sau khi an bài người trong Hoàng thành nghe ngóng, cuối cùng mới biết được nơi đó là địa phương gì. Cái tên U Linh sơn trang này, đại khái chỉ mới bắt đầu lưu truyền trong Hoàng thành cách đây một năm, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi này, U Linh sơn trang đã xảy ra vài đại sự kinh thiên động địa.

- Đầu năm nay, Hầu gia của Trấn Tây Hầu Phủ đột tử trong nhà, chỉ trong một đêm, toàn bộ Hầu Phủ cả nhà bị diệt, mấy ngàn nhân khẩu an táng trong biển lửa. Chuyện này đã làm rung động cả Hoàng thành, nghe đồn chính là do U Linh sơn trang gây ra.

- Sáu tháng trước, Kim Ấn Vương triều tiến cống cho Ngọc Lam Đại Đế 12 thuyền cống phẩm, kể cả Huyền thạch, Huyền đan, lưu ly, mỹ nhân,… Nhưng 12 thuyền tiến cống này vừa mới tiến vào sông hộ thành, còn chưa kịp dỡ xuống bến tàu. Đã bị người khác đánh cắp, chỉ còn lại 12 cái thuyền không, nghe đồn đây cũng là do U Linh sơn trang làm.

- Bởi vì liên tiếp phát sinh vài đại sự, cho nên bây giờ trong Hoàng thành, ai cũng biết đến U Linh sơn trang, nhưng không ai biết rốt cuộc U Linh sơn trang ở địa phương nào. Bọn hắn thật sự giống như U Linh, khiến người khác nhìn không thấy, sờ không được, nhưng tùy thời đều có thể nhảy ra lấy mạng ngươi.

- Ngọc Lam Đại Đế đã đích thân hạ lệnh tiêu diệt U Linh sơn trang, thế nhưng mật thám của Hoàng gia tìm suốt một tháng, cũng không tìm ra được U Linh sơn trang ở đâu, ngược lại toàn bộ người được phái ra đều chết sạch. Nghe nói, có lần còn chuyển cả thi thể đến đại môn của Hoàng cung, chất đầy cả ba xe.

- Tốc độ U Linh sơn trang quật khởi cực nhanh, quả thật giống như thần thoại. Hơn nữa, bọn hắn không ngờ lại có thể đoạt thức ăn trước miệng cọp dưới cái bóng của Hắc Ám Đế Thành, bởi vậy có thể thấy được sau lưng bọn hắn nhất định có cao nhân.


Nghe Kỷ Nhất Phàm nói vậy, Hàn Việt Trưởng lão cũng trở nên thận trọng hơn, nói:

- Thế lực trong Hoàng thành rất phức tạp, chư hầu và Phiên Vương tụ tập đông đảo, U Linh sơn trang có thể nhanh chóng phát triển như vậy, sau lưng khẳng định có đại năng có thể hô phong hoán vũ. Đúng rồi, Trang chủ của U Linh sơn trang là ai?

- Nghe nói, Trang chủ của U Linh sơn trang tên là “Xuyên công tử”. Hiện nay đã trở thành nhân vật dám khiêu chiến cả Vong Linh thành chủ, chẳng qua chưa từng có người nào gặp được hắn, đây cũng là nhân vật thần bí nhất trong U Linh sơn trang. Lần này người mà U Linh sơn trang phái tới Bách Long thành, chính là nhân vật số hai trong U Linh sơn trang, tất cả mọi người đều gọi hắn là “U Linh sứ giả”.

Kỷ Nhất Phàm nói.

- Chờ đến khi U Linh sứ giả đến Bách Long thành, ta sẽ đích thân tiếp kiến hắn, để xem U Linh sơn trang rốt cuộc có năng lực gì? Nếu như có thể trợ giúp Cửu cô nương trở thành Đạo chủ của Thiên Diệt Đạo, như vậy sau này sẽ càng có nhiều cơ hội hợp tác với U Linh sơn trang hơn.

Hàn Việt Trưởng lão thản nhiên nói.

Đối với Thiên Diệt Đạo căn cơ thâm hậu, truyền thừa hơn ngàn năm mà nói, U Linh sơn trang vẫn không đủ phân lượng, cho nên Hàn Việt Trưởng lão cũng không để trong lòng lắm.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh trở lại khách điếm, sắc trời đã tối, toàn bộ Bách Long thành đều bao trùm trong một bầu không khí u ám.

- Ta quyết định ngày mai sẽ rời khỏi Bách Long thành, tiến đến Tổng đàn Ma Môn Cửu Tử Nhai.

Ninh Tiểu Xuyên dứt lời, lại nhìn Ngọc Ngưng Sanh, tiếp tục nói:

- Tổng đàn của Ma Môn vạn phần hung hiểm, phàm là người dám đến đó, nhất định đều cửu tử nhân sinh.

Đôi mắt thanh khiết của Ngọc Ngưng Sanh chợt sáng ngời, nói:

- Ngươi còn không sợ cửu tử nhất sinh, thì ta tất nhiên cũng sẽ không sợ. Ngươi yên tâm, tu vi Võ Đạo của ta cũng không yếu hơn ngươi. Nếu ngươi không muốn ta đi cùng ngươi, ta sẽ tự mình đi thăm dò.

Nói xong lời này, nàng liền đóng cửa phòng.

- Thì ra nàng ta lại có tính cách cố chấp như vậy.


Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ.

Lúc trời tối, con đường vốn phồn hoa liền trở nên an tĩnh, ngay cả một người đi đường cũng không có.

- Bịch bịch…

Hàng loạt thanh âm vó sắt phá tan sự yên tĩnh của Bách Long thành, chấn cho mặt đất sôi trào, quấy nhiễu mộng đẹp của rất nhiều người, trong những tòa kiến trúc hai bên đường, còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc thút thít của hài tử.

Tổng cộng có 12 đầu Long Tượng đang chạy trên đường lớn, khiến cho toàn mặt đất đều rung chuyển, trong miệng Long Tượng phát ra âm thanh vang dội như long khiếu, cho dù là cách ngoài mười dặm, cũng có thể nghe thấy.

12 Long Tượng Thần Võ này đều dừng chân ở ngoài khách điếm của Ninh Tiểu Xuyên, trên thân mỗi tên Võ giả đều bộc phát ra hào quang sắc bén, đừng nói là chỉ một cái khách điếm, cho dù là ở trước mặt mấy vạn đại quân, bọn hắn cũng có thể quét ngang.

Ầm...

Cơ Hàn Tinh hung hăng cắm Long Tượng Kích Thương trên mặt đất, khiến cho mặt đất xuất hiện hàng loạt vết nứt, quát:

- Ninh Tiểu Xuyên, còn chưa chịu cút ra nhận lấy cái chết?

Toàn bộ Võ giả trong khách điếm đều kinh động, vội vàng đình chỉ việc tu luyện, đứng ở bên cạnh cửa sổ, chỉ mở ra một khe cửa để nhìn ra ngoài.

Sau khi bọn hắn nhìn thấy trên đường phố có một loạt Long Tượng Thần Võ, liền bị dọa cho run rẩy.

Trời đất, đây là một chi tiểu đội Long Tượng Thần Võ, đủ để quét ngang 5 vạn đại quân, tại sao bọn hắn lại đến tụ tập bên ngoài khách điếm vậy?

Nếu như bọn họ dàn hàng ngang tiến tới, tối đa chỉ trong một phút, e rằng toàn bộ Võ giả trong khách điếm đều sẽ chết sạch.

Ninh Tiểu Xuyên cũng đình chỉ việc tu luyện, bước xuống cầu thang, mở cửa khách điếm ra, đứng trên bậc thang, nhìn Cơ Hàn Tinh đang ngồi trên Long Tượng, nói:

- Tại sao ở chỗ nào cũng có thể gặp được ngươi vậy?

Cơ Hàn Tinh trầm giọng nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi một mình dẫn theo tội nhân Ngọc Ngưng Sanh, khinh rẻ Hoàng quyền, bỏ qua Quốc pháp, đã phạm phải đại tội ngập trời. Ngươi còn không chủ động đền tội, chẳng lẽ còn muốn ta động thủ?

Nếu nói giao tình, quả thực Cơ Hàn Tinh và Ninh Tiểu Xuyên cũng “có chút” giao tình. Thế nhưng, nàng lại không người thích nói chuyện giao tình, nàng chỉ nói đúng sai mà thôi.


Ninh Tiểu Xuyên cũng không ngờ nàng ta đến đây là vì chuyện này.

Ngọc Ngưng Sanh mặc trường bào màu xanh, trên mặt mang khăn che lại, cũng đi ra khỏi khách điếm, khí chất cao nhã xuất trần, có một loại xinh đẹp mờ ảo như không thuộc về trần gian.

Sau khi Cơ Hàn Tinh nhìn thấy Ngọc Ngưng Sanh, đôi mắt thoáng co rút lại, khó trách Ninh Tiểu Xuyên hấp dẫn được Ninh Tiểu Xuyên, khiến hắn liều mình chuộc thân cho nàng, quả nhiên là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, e rằng rất khó có nam tử nào nhìn thấy nàng mà không động tâm.

Ngọc Ngưng Sanh hướng về phía Cơ Hàn Tinh thi lễ một cái, thản nhiên nói:

- Chuyện này không liên quan gì đến Ninh Tiểu Xuyên, ta tự mình rời khỏi Hoàng thành. Ta cũng không phải muốn trốn khỏi Quan Ngọc Lâu, đợi sau khi xong một số chuyện, tự nhiên sẽ trở về.

Cơ Hàn Tinh nói:

- Chuyện này ngươi không có quyền quyết định, Thánh Thượng đã hạ chỉ giáng ngươi làm kỹ nô suốt đời, như vậy, một khi ngươi rời khỏi Quan Ngọc Lâu, chính là kháng chỉ bất tuân, đây là tử tội. Người đâu, lấy thủ cấp của Ngọc Ngưng Sanh.

- Hôm nay ta muốn xem kẻ nào dám?

Ninh Tiểu Xuyên trực tiếp đứng trước người Ngọc Ngưng Sanh, lấy Hoàng quyền lệnh ra, cầm trên tay.

Sau khi nhìn thấy Hoàng quyền lệnh, 12 vị Long Tượng Thần Võ, kể cả Cơ Hàn Tinh, đều lập tức từ trên lưng Long Tượng nhảy xuống, đồng loạt nửa quỳ trên mặt đất.

Ninh Tiểu Xuyên thu Hoàng quyền lệnh lại, nói:

- Học Cung Chi Chủ tạm thời giao Hoàng quyền lệnh cho ta giữ, cho nên bây giờ ta chính là đang mang theo Hoàng quyền lệnh mà làm việc, hiện tại ta và Ngọc Ngưng Sanh đều đang điều tra vụ án mười năm trước, không phải là kháng chỉ bất tuân. Ta hi vọng Long Tượng Thần Võ Doanh các ngươi có thể hiểu được đạo lý này, bây giờ các ngươi có thể về được rồi.

Cơ Hàn Tinh đứng dậy, trên áo giáp phát ra tiếng va chạm “rắc rắc”, xoay người leo lên lưng Long Tượng, nhấc Long Tượng Kích Thương lên, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, vụ án mười năm trước đã có Long Tượng Thần Võ Doanh chúng ta điều tra, nếu như phụ thân ngươi và phụ thân nàng ta thật sự oan uổng, Cơ Hàn Tinh ta thề nhất định sẽ cho bọn họ một cái công đạo.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ngươi tốt nhất nên nghĩ cho thông suốt khi nói ra những lời này. Ngươi phải biết rằng, năm xưa án tội danh phản đồ của triều đình lên người cha ta và phụ thân của Ngọc Ngưng Sanh, chính là sư tôn của ngươi, Vân Trung Hầu.

Cơ Hàn Tinh lạnh lùng nhìn Ninh Tiểu Xuyên,nói:

- Ta cũng lập lại lần nữa, cho dù Vân Trung Hầu thật sự đã hàm oan phụ thân ngươi, ta cũng sẽ đích thân bắt hắn vào thiên lao.

Cơ Hàn Tinh mang theo đám Võ giả Long Tượng Thần Võ Doanh nghênh ngang rời đi, nhưng cũng không lập tức rời khỏi Bách Long thành, ngược lại tiến vào doanh địa đại quân của Bách Long thành.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.