Thiên Cung là một toà cung điện lơ lửng trong tầng mây, tồn tại từ xa xưa, đã rất lâu đời rồi. Theo truyền thuyết thì đây từng là nơi ở của Thiên Đế.
Lúc này Ninh Tiểu Xuyên đang bước từng bước lên Thiên Cung, chân giẫm lên từng bậc thang bạch ngọc, tới bên ngoài Thiên Cung vô cùng hùng vĩ.
Thiên Chung lơ lửng ở bên ngoài Thiên Cung, được đúc từ kim đồng, bề mặt hiện lên vô số văn tự hình nòng nọc.
Gió từ trong Thiên Cung thổi ra, mang theo khí thức tang thương mà cổ xưa.
Mặt đông của Thiên Chung có một chiếc chuỳ khổng lồ, giống như chiến kích của thần linh, trên đó khắc rất nhiều hoa văn thần bí kỳ dị. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống đốt cháy những hoa văn ấy, khiến chiếc chuỳ giống như một cột lửa vậy.
Có đại trí giả của học cung đã tìm hiểu được một phần cổ văn của Thiên Chung, cổ văn có ghi: phải có thiên phú tám trăm năm khó gặp mới có thể dùng tuệ nhãn tìm ra quy luật của Thiên Chung để đánh chiếc Thiên Chung này vang lên thành tiếng.
Đương nhiên Thiên Chung cũng từng tự mình phát ra tiếng, lần tự ngân lên trước đây là 800 năm trước, khiến cả thiên hạ thay triều đổi đại, từ đó dựng nên Ngọc Lam Đế quốc.
Vì thế không ai nói chắc được khi Thiên Chung vang lên là cát hay hung?
Phía dưới Thiên Cung lúc này tập trung vô số học viên, họ đều nhìn lên Thiên Cung, muốn xem rốt cuộc Ninh Tiểu Xuyên có đánh được Thiên Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-troi-sinh/3602695/chuong-177.html