“Phụ thân! Hài nhi bất hiếu, những năm này không thể ở bên Ngài!”. Thiên Quân đi đến trước mặt Vũ Thế Thần cùng cũng đem muội muội buông ra, ánh mắt tràn đầy là hứng khởi, nói đoạn thì càng là muốn quỳ xuống vấn an nhưng một bàn tay đã đem hắn nâng lên đứng thẳng.
“Ha ha, vi phụ biết Tiểu tử ngươi sớm muộn gì cũng sẽ lại quay lại Tinh không vô tận này, không ngờ được đi một lần liền đã hơn bốn mươi năm!”. Vũ Thế Thần đương nhiên không cần cái này đại lễ của Thiên Quân, khóe mắt đúng là vui sướng mà rơi lệ cười lớn không ngừng đánh giá Thiên Quân nói.
“Ta cũng là bất đắc dĩ, để Ngài một mình ở trong Tinh không vô tận cô độc là do ta!”. Thiên Quân hơi chút thở ra một hơi nói. Từ lúc gia tộc bị hủy, Vũ gia nhân khẩu còn có thể tìm lại ít đến thương cảm, nhất là nhà hắn bốn người thì đã có muội muội mất tích thì thôi, mẫu thân đang ở đâu trong Tổ vũ trụ cũng không được rõ. Nói đoạn sau đó thì trên miệng chuyển sang ý cười nhìn sang muội muội cười cười. “Ta dẫn theo một người đến gặp Ngài!”.
“Ừm!”. Kỳ thực cũng không cần Thiên Quân nói thì Vũ Thế Thần cũng đã dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vũ Thiên Liên, cái cảm giác huyết mạch tương liên khi ở gần này còn nồng đậm hơn so với tộc nhân trong tộc rất nhiều, nhất là nàng kia cũng trong tiềm thức của hắn cất dấu hình dáng kia giống đến bảy thành, buông ra Thiên Quân thì hắn hai tay cũng run run vươn đến giữ lại nàng nói nhỏ. “Là Liên nhi sao?”.
“Phụ thân!”. Vũ Thiên Liên hiện tại cũng không có cái gì hình dáng nữ cường nhân, trước kia được gọi là Nữ ma đầu phong thái đã hoàn toàn biến mất, nàng hiện tại chỉ như một cái thiếu nữ nhu nhược yếu đuối, hai dòng lệ nóng tuôn ra vô cùng thương tâm nhưng đáy mắt lại tràn đầy ấm áp khẽ buông ra hai chữ.
“Ha ha, ông trời thật đúng là có mắt, chúng ta cuối cùng cũng đã tìm thấy Liên nhi rồi!”. Vũ Thế Thần nghe đến như vậy thì thân thể hơi chút run lên rồi chợt phá lên cười lớn nói, trong lúc nói thì cũng đã đem Nữ nhi ôm vào trong lòng, phảng phất như muốn tìm lại cảm giác năm xưa khi nàng còn ở trong tã, cái gì cũng không biết. “Ha ha, nhà ta Liên nhi đã thành một cái đại cô nương xinh đẹp rồi, thật tốt!”. Sau đó hắn đem nàng định ở trước mắt mình nhìn tới nhìn lui một vòng cười nói.
“Hự...”. Vũ Thiên Liên đang là vui vẻ mà khóc thì thấy biểu hiện hiện của hắn, lại nghe hắn nói như vậy thì không nhịn được xấu hổ cười không nên tiếng, trên mặt lệ nóng còn không dứt, lúc này lại càng là cười lên để lộ ra phong thái cùng trước kia mẫu thân của nàng có mấy phần tương tự, để cho Vũ Thế Thần hơi chút ngẩn ra, nơi đáy mắt lóe lên một chút sầu bi thất bại.
“Ta nói Phụ thân, Ngài sẽ không phải nhận được Nữ nhi liền quên luôn Nhi tử chứ? Cái này trọng nữ khinh nam có chút không được tốt lắm đâu?”. Thiên Quân đứng một bên nhìn hai người chốc lát thì đột nhiên âm dương quái khí nói chen vào.
“Cái gì trọng nữ khinh nam? Tiểu tử ngươi né qua một bên cho ta, Liên nhi từ nhỏ bị tách khỏi phụ mẫu, nàng cần được chăm sóc nhiều hơn mới được, Tiểu tử ngươi làm sao có thể hiểu được!”. Vũ Thế Thần ánh mắt lập tức biến đổi, liếc xéo nhìn sang Thiên Quân ý vị bất thiện nói.
“Uy, uy! Phụ thân đại nhân có nhầm cái gì không, ta đây nhưng cũng là lúc năm tuổi đã bị tách ra khỏi Phụ mẫu rồi nha, cũng mới là cái hài tử mà thôi, Ngài không thể như thế không nói đạo lý!”. Thiên Quân nghe nói như vậy thì cũng là trợn mắt lên kháng nghị, bao nhiêu năm không thấy, gặp lại một lần để hắn nhớ lại trước kia khi Ma Thần sơn còn chưa bị xâm chiếm, thảm họa còn chưa xảy ra, khi đó một nhà hắn là vui vẻ biết bao.
“Lại có cái Hài tử nào như Tiểu quỷ ngươi? Khôn hồn thì tránh qua một bên để ta còn nhìn Nữ nhi, bằng không ta đánh ngươi cái mông nhỏ!”. Vũ Thế Thần hai mắt híp lại quát lớn tràn ngập uy nghiêm nói. Bất quá tiếp đó cũng liền là phá lên cười, Thiên Quân cũng là như thế phá lên cười, kể từ khi gia tộc bị hủy, gia đình ly tán đến nay thì lúc này chính là lúc mà hai người cảm thấy vui vẻ nhất, đơn giản chính là vì đã tìm lại được Vũ Thiên Liên, thành viên nhỏ nhất trong nhà hắn.
“Ha ha ha...”. Nhìn Thiên Quân cùng Vũ Thế Thần hai người như vậy lẫn nhau nói qua lại, rồi trước sau đều là phá lên cười thì Vũ Thiên Liên đáy lòng không nhịn được cảm giác ấm áp, khóe miệng cũng là nhoẻn cười vô cùng xinh đẹp, đây nhưng chính là cảm giác gia đình ấm áp mà trước nay nàng chưa từng được cảm nhận, thời gian mấy chục năm cô độc nàng cuối cùng cũng thật sự đã tìm được một mái ấm, trong đó có Ca ca, có Phụ thân, cả hai nhưng đều sẽ vô cùng thương yêu nàng.
“Đợi một ngày kia tìm lại được Mẫu thân của các con thì chính là lúc nhà chúng ta vui vẻ nhất một ngày!”. Đang cười nói vui vẻ thì Vũ Thế Thần đột nhiên dừng lại, ánh mắt hơi chút lóe lên rồi tràn ngập bi thương nói.
“Phụ thân yên tâm! Một ngày này cũng không còn xa nữa!”. Thiên Quân nghe vậy thì cũng thu lại ý cười, ánh mắt lập lòe nhìn hư không vô định nói, bất quá hắn cũng không có như Vũ Thế Thần như thế bi thương, hắn nói là tràn ngập tự tin. “Lại nói Lão nhân gia như thế nào lại nói chuyện buồn trước mặt Liên nhi đây, hôm nay là ngày một nhà ba người chúng ta gặp mặt sau nhiều năm không thấy, Liên nhi cũng đã tìm lại được, chúng ta phải thật vui vẻ chứ!”. Hắn vươn tay đem muội muội kéo đến trước mặt cười cười nói.
“Ha ha, đúng thế! Ta đúng thật là hồ đồ rồi, Liên nhi! Đến! Đến kể cho vi phụ nghe một chút những năm này của con là như thế nào? Ta cùng Quân nhi nhưng hao tổn không ít nhân lực cùng thời gian nhưng cũng không có tìm thấy được một chút manh mối nào, con là được kẻ nào mang đi?”. Vũ Thế Thần nghe nói như vậy thì cũng là thay đổi thái độ cười cười đem Vũ Thiên Liên từ trong tay Thiên Quân đoạt lấy hỏi, trong lúc hỏi thì cũng đã đem nàng để ở bên người bước ra từng bước chậm rãi hướng đến Lôi cấm chi địa phương hướng bước đi. Dĩ nhiên là đã không để ý đến Thiên Quân cùng phía xa Hắc long.
“Ách! Thật sự là trong nữ khinh nam cũng không đến như thế đâu!”. Thiên Quân nhìn đến thì cũng là tặc lưỡi lại không cam lòng nói, nói đoạn thì cũng là lắc lắc đầu chuyển hướng nhìn Hắc Lân. “Ngươi còn muốn đứng đó đến khi nào? Không thấy Tiểu thư đã bị lão đầu gấu cướp đi rồi sao?”.
“...”. Đang ở đằng xa Hắc Lân nghe vậy thì đúng là thân hình không nhịn được rùng mình một cái, Long diện nổi lên mồ hôi lạnh. Bất quá hắn cũng không có dừng lại lâu, thân thể lóe lên một cái đã đem Thiên Quân đứng ở trên đỉnh đầu mình, tiếp đó chính là Vũ Thế Thần cùng Vũ Thiên Liên, mang lên ba người thì cũng cấp tốc lao về phía Lôi cấm chi địa.
“Huh!”. Vũ Thế Thần hai mắt hơi chút lóe lên nhưng từ biểu hiện của Thiên Quân cùng Nữ nhi cùng thì cũng đã đoán được một hai Hắc Lân là như thế nào, sau đó cũng không có tiếp tục để ý nữa mà quay sang nghe Vũ Thiên Liên nói, hai người một long đều là như thế im lặng nghe nàng kể về một chút cố sự của nàng.
“Tốt một cái Đào Nguyên cốc, dĩ nhiên lại có âm mưu nhúng tràm thần công của muội muội ta, xem ra cũng không cần thiết phải tồn tại nữa!”. Nghe Vũ Thiên Liên kể lại gần nửa giờ thì cả Thiên Quân cùng Vũ Thế Thần mặt cũng đều là trầm xuống, Thiên Quân ánh mắt lập lòe lạnh lùng nói.
Qua kẻ lại thì bọn hắn biết được Vũ Thiên Liên là được một cái cường giả Thần tôn cảnh của Đào Nguyên cốc trong lúc vô tình nhìn thấy mà mang đi, lúc đó đúng là sau khi Thanh Vân tinh đại chiến không lâu, Vũ gia tộc nhân mang theo Vũ Thiên Liên chạy trốn bị giết hại, cơ bản là không tìm được manh mối gì, sau đó nàng được đổi tên là Liên Hoa, bình bình đạm đạm sống trong Đào Nguyên cốc cho đến năm mười bảy tuổi.
Năm đó thiên địa nổi lên dị tượng, Thiên Quân hoa lâm thế dung nhập vào thể nội của Vũ Thiên Liên, Thiên Quân hoa khi đó cũng chính là Tạo hóa bảo hộ xuất hiện sau khi Thiên Quân sáng tạo Vô cực chiến thiên kinh, nói đúng hơn thì là vì Thiên Quân đã bắt đầu dung hợp lực lượng đến một giới hạn nhất định mà đạt được Chân đạo hình thức ban đầu. Thiên Quân hoa không những đem nàng bảo hộ mà càng là truyền cho nàng một môn vô cùng mạnh mẽ thần công gọi là Vô Cực Cửu Âm Kinh.
Đạt được Thần công về sau thì liền đã có kẻ muốn cướp đoạt nhưng đã bị Thiên Quân hoa tại chỗ chém giết, tiếp đó nàng liền được Đào Nguyên cốc Cốc chủ tên là Đào Nguyên Thánh thu làm đồ đệ nhập thất. Đào Nguyên Thánh trên danh nghĩa là thu Vũ Thiên Liên làm đồ đệ nhưng thực chất chính là muốn từng chút một học lỏm thần công của Vũ Thiên Liên thế nhưng lại không được, Vô Cực Cửu Âm Kinh này thâm ảo đến cực hạn, trước không nói cần đến thể chất phù hợp mà còn cần có thiên phú tu hành cực cao, sau đó chỉ có từng chút một cảm nhận ý cảnh mà Vũ Thiên Liên tu hành phát ra thì mới có thể tu hành được một chút Vô Cực Cửu Âm Kinh.
Đào Nguyên Thánh đương thời có thể tu thành Thánh tổ bước thứ chín trung kỳ đương nhiên cũng không phải tầm thường, về sau đúng là cũng tu luyện được một chút Vô Cực Cửu Âm Kinh, đây nhưng để cho tu vi của hắn một đường tăng mạnh lên đến Thánh tổ cảnh đỉnh phong, điều này để hắn đối với môn thần công kia càng thêm thèm khát, cuối cùng càng là tính kế muốn đoạt lấy nguyên âm của Vũ Thiên Liên, thu lấy âm dương điều hòa mà tu thành Vô Cực Cửu Âm Kinh. Bất quá người tính không bằng trời tính, Vũ Thiên Liên đạt được Vô Cực Cửu Âm Kinh về sau thì tu hành không những vô cùng thuận lợi mà càng là có thể nhìn thấu được rất nhiều sự việc bản chất, tại lúc nàng đạt được Thần cảnh tứ trọng thiên thì đã biết được âm mưu của Đào Nguyên Thánh.
Rồi đến khi nàng bế quan trùng kích Thần cảnh thất trọng thiên, Đào Nguyên Thánh âm thầm sử dụng xuân dược hòa tan vào không khí nhằm hãm hại nàng nhưng lại không biết thể chất của nàng đối với loại độc chất kia không chút nào sợ hãi, đang lúc hắn vô cùng tự tin đi vào muốn làm trò đồi bại thì bị nàng đánh lén mà bị thương. Sau đó Đào Nguyên Thánh dưới sự tức giận đã muốn đem nàng tại chỗ giết chết nhưng lại càng là tại chỗ kích phát Thiên Quân hoa hộ chủ uy năng, tại lúc đó Đào Nguyên Thánh liền đã bị Thiên Quân hoa đánh suýt chết, nếu không phải vị trưởng lão bà bà trước kia kịp thời chạy đến để Vũ Thiên Liên lùi lại thì Đào Nguyên Thánh chắc chắn đã bị giết chết, sau đó Vũ Thiên Liên tuyên bố rời khỏi Đào Nguyên cốc, từ nay không còn quan hệ.
Tiếp đó hơn ba mươi năm này đều là nàng một mình lưu lạc, trải qua cũng không được thoải mái. Từng đem mấy cái hoa hoa công tử trêu đùa nàng giết chết, sau đó đương nhiên cũng bị truy sát qua một đoạn thời gian, nếu không phải được Thiên Quân hoa nhiều lần trong lúc nguy cấp cứu nàng một mạng thì đã ngã xuống từ lâu rồi. Nhất là lần vừa rồi tranh đoạt Huyền Âm Nữ Hoàng, nếu không phải có Thiên Quân hoa tại thời khắc mấu chốt xuất hiện thì nàng có khả năng đã ngã xuống khi đối mặt với đám Vực ngoại Thánh tổ cảnh thanh niên.
“Hừ! Đại bò sát! Dừng lại một chút, chúng ta chuyển hướng cái kia Đào Nguyên cốc, không đem nó nổ trụi ta thật khó mà bỏ qua được khúc mắc trong lòng!”. Kế theo Thiên Quân nói thì Vũ Thế Thần cũng đạp nhẹ lên đầu của Hắc Lân lạnh lùng nói. Hắn nơi đáy mắt nhưng đã bắt đầu lập lòe lôi điện, sát khí tràn ngập, nhà hắn tiểu bảo bối lưu lạc mấy chục năm ở bên ngoài không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu không đem cái chỗ gây nên quá khứ đau thương cho nàng phá hủy đi thì làm sao có thể đáng làm Phụ thân?
“Đúng thế! Còn có những chỗ thế lực kia từng truy sát qua muội, đem Ca đi qua, nội trong một tháng ta đem tất cả bọn hắn xóa tên trong Tinh không vô tận, dám truy sát qua muội muội của ta thì Thiên vương lão tử cũng phải giết!”. Thiên Quân ánh mắt cũng là lành lạnh nói. Vận dụng hắc động xuyên không thì một tháng có lẽ đã đủ rồi, cùng lắm hắn đem muội muội chuyển hết một vòng Tinh không vô tận, thấy một cái giết một cái.
“Phụ thân! Ca ca!”. Vũ Thiên Liên thấy hai người một trước một sau đều muốn giết tiến Đào Nguyên cốc thì vội kinh hô. Nghe Thiên Quân cùng Vũ Thế Thần nói như thế thì nàng đáy lòng vô cùng ấm áp, lấy hai người thực lực thì có lẽ là chỉ cần thổi một ngụm khí cũng có thể để cho Đào Nguyên cốc một trận chao đảo rồi, bất quá đây cũng không phải là kết quả mà nàng muốn.
“Con đã không muốn cùng Đào Nguyên cốc có can hệ, chỗ đó từ nay cùng chúng ta không liên quan, xem như trả lại cho bọn họ một đoạn thời gian nuôi dưỡng con lớn lên!”. Nàng ánh mắt vô cùng kiên định nhìn sang Phụ thân cùng Ca ca nói, nếu muốn trả thù thì đừng nói là hai người, nếu nàng muốn thì cũng đã có thể tự mình đi trả thù rồi, bất quá nàng đã hứa với người nhặt nuôi nàng là sẽ không quay lại Đào Nguyên cốc nữa, như vậy thì nàng cả đời sẽ không quay lại đó nữa.
“Còn có Phụ thân, đây là Hắc Lân đại ca, không phải cái gì Đại bò sát, huynh ấy là người mà Ca ca nói sẽ đi cùng theo con!”. Hơi chút dừng lại nàng chỉ vào Hắc Lân rồi nhìn Vũ Thế Thần nói, cái này thái độ đương nhiên là không để cho Vũ Thế Thần một chút chỗ lùi nào.
“Hể?”. Nghe được nàng nói câu trước thì Thiên Quân cùng Vũ Thế Thần đều không nhịn được hơi chút thở dài, nàng này nhưng cũng thật là quá mức nhân từ rồi, cái kia Đào Nguyên cốc quả thực chính là không nên tồn tại nữa. Bất quá câu nói tiếp theo liền để cho cả hai người kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lại nhìn xuống Hắc Lân, tiếp đó là cổ quái nhìn nhau.
“...”. Hắc Lân từ lúc bị Vũ Thế Thần như thế đạp nhẹ một cái cũng không thích, nghe được Vũ Thiên Liên vì mình nói chuyện thì liền hơi chút vui mừng, hắn cũng là hết cách, hiện tại là đi theo Thiên Quân, phụ thân của Thiên Quân nhưng càng là phải hầu hạ chu đáo, tức giận cũng chỉ có thể nuốt vào, được Vũ Thiên Liên giải vây cho thì đương nhiên là vô cùng tốt, không đến mức lúng túng. Bất quá ngay sau đó hắn cảm giác được bầu không khí không đúng, thân hình to lớn bất giác rùng mình một cái.
“Ta nói Tiểu Hắc Lân, Bản thiếu gia là nói để ngươi đi theo bảo hộ muội muội của ta, ngươi như thế nào lại đem nàng câu dẫn đi rồi? Nhà ta ba người mới vừa gặp mặt, ngươi lại muốn đem nàng câu dẫn đi?”. Thiên Quân hai mắt híp híp nhìn Hắc Lân âm dương quái khí hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]