Chương trước
Chương sau
Cách Vẫn tinh chi địa mấy chục triệu dặm một chỗ hoang thạch trôi nổi ngoài thiên không, nơi này ngày hôm qua chính là một chỗ đại chiến trường vô cùng khốc liệt, Thái Huyền môn cùng những kẻ có ý đồ với Vũ trụ chi tử manh mối đã đánh một trận vô cùng đáng sợ, tuy rằng sau đó vì tin tức Hoa Chiên Kinh diệt gọn Thất Ma địa để cho trận chiến này đình chỉ nhưng hiện tại nhưng lại có nguy cơ một lần nữa bạo phát.

Bên ngoài vị trí Thái Huyền môn đang chiếm đóng đứng lấy mấy trăm tu giả Vực ngoại, bọn hắn từng cái khí tức mạnh mẽ đều đang vô cùng tức giận nhìn hướng Thái Huyền môn, tại phía trước mặt bọn hắn có năm cỗ thi thể từ lâu đã nguội lạnh, khí tức đoạn tuyệt, dĩ nhiên là đã hoàn toàn chết đi. Biểu hiện trước khi chết đều khá là tương đồng, đều hơi chút đề phòng rồi mới bị đánh chết, kẻ thủ ác có thể trong im lặng lại thành công chém giết năm vị Ngũ cực Hỗn độn cảnh đương nhiên sẽ phải là một cái vô cùng cường đại tu giả, thực lực tuyệt không dưới Lục cực Hỗn độn cảnh!

Thêm đó nữa là có một cái Ngũ cực Hỗn độn cảnh khác cũng đang ngồi đó đả tọa tu hành, hắn kẻ này đang bị thương không nhẹ, hiện đang khôi phục thương thế, trên mặt vô cùng âm trầm.

“Trầm Hồng, Phương Chấn Thần, các ngươi định không đi ra giải thích một chút sao?”. Đứng đầu đám người này có ba cái uy thế bất phàm cường giả tu giả, một cái là thanh niên, một cái trung niên cùng một cái nữ phụ nhân, từng cái biểu tình không mặn không nhạt nhìn vào khu vực của Thái Huyền môn, cái kia thanh niên cao giọng nói.

“Giải thích hay là quên đi, chuyện này không phải Thái Huyền môn ta làm!”. Hư không chợt chấn động, mấy cái thanh niên cường giả nối tiếp nhau xuất hiện, Trầm Hồng là kẻ đi đến đầu tiên lạnh nhạt nói. Trong khi nói thì ánh mắt cũng đảo qua năm cỗ thi thể cùng tên Ngũ cực Hỗn độn cảnh đang ngồi đả tọa tu hành kia một chút, mày nhíu lại thật sâu.

“Chuyện này không phải cứ nói như vậy là được!”. Tên thanh niên kia mắt hơi chút híp lại nói. “Các ngươi âm thầm giết mấy vị đạo hữu này mục đích là gì không cần nói cũng tự hiểu, lúc này lại dám làm không dám nhận?”.

“Hắc! Đã là người thông minh không cần nói tiếng xấu, chuyện này các ngươi có căn cứ gì mà nói là do Thái Huyền môn ta làm?”. Phương Chấn Thần khẽ cười lạnh một tiếng nói. “Ta thấy là trong các ngươi có kẻ đang âm thầm giở trò thì đúng hơn!”. Hắn ánh mắt đảo qua ba vị cường giả không chút nào che dấu diễu cợt nói.

“Các ngươi còn muốn ngụy biện? Kẻ thủ ác không những nhận mình là Thái Huyền môn mà còn trực hướng Thái Huyền môn các ngươi chạy đến, nếu hắn không phải Thái Huyền môn cường giả, không lẽ các ngươi không phát hiện ra?”. Đang im lặng đả tọa thì tên Ngũ cực Hỗn độn cảnh kia mở ra hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Thái Huyền môn đám cường giả nói.

“Ngươi nói kẻ thủ ác chạy về phía Thái Huyền môn ta?”. Trầm Hồng nghe vậy thì ánh mắt tập trung nhìn lên vị Ngũ cực Hỗn độn cảnh kia, trong lúc đó cũng âm thầm câu thông với mấy cái cường giả của Thái Huyền môn xem có phát hiện cái gì dị thường hay không, đáp án dĩ nhiên là phủ định, bất giác mày liền có chút nhíu lại.

“Không sai! Hắn trực hướng lao thẳng vào trận doanh Thái Huyền môn các ngươi, nếu không phải trước đó ta có phòng bị thì không biết chừng đã nối bước năm vị Đạo hữu đây rồi!”. Ngũ cực Hỗn độn cảnh kia cũng không chút nào nao núng, vô cùng chắc chắn nói. Tận mắt nhìn thấy, linh thức cũng bắt được khí tức của kẻ thủ ác kia đã chạy vào Thái Huyền môn lãnh địa, như vậy thì chắc chắn không thể sai được.

“Nói bừa!”. Trầm Hồng xác định Thái Huyền môn bên mình không hề có bất kỳ kẻ nào chạy vào, lại nghe tên Ngũ cực Hỗn độn cảnh kia nói thì lập tức trầm giọng quát lớn. “Ngươi là kẻ nào? Dám đi vu oan giá họa cho Thái Huyền môn chúng ta có ý gì? Ngươi biết hậu quả đó là gì không?”. Trong khi nói thì một thân khí thế ép về phía tên Ngũ cực Hỗn độn cảnh kia đầy bá đạo.

“Ông...”. “Ông...”. Tên thanh niên lúc trước đứng ra hỏi thấy vậy thì cũng hơi chút híp mắt lại thả ra khí thế, hai cỗ khí thế mạnh mẽ lập tức va chạm với nhau, nhất thời hư không rung động kịch liệt, song phương dĩ nhiên là hòa nhau, hai mắt như bắn ra tia lửa nhìn chằm chằm vào nhau.

“Ngươi...”. Trầm Hồng nội tâm nổi lên không tên lửa giận nhưng còn không nói được cái gì thì tên thanh niên kia đã quay đầu nhìn sang tên Ngũ cực Hỗn độn cảnh kia nói. “Ngươi không cần phải sợ, có bọn ta tại chủ trì công đạo cho ngươi, Thái Huyền môn muốn nuốt đi chuyện này là chuyện không thể nào!”.

“Ta Chu Dương xin lấy tinh huyết ra thề, nếu tên kia không chạy vào Thái Huyền môn phạm vi thì ta một thân tu vi sẽ tận hủy!”. Tên Ngũ cực Hỗn độn cảnh kia mặt trầm xuống rồi phun ra ra một ngụm máu lạnh lùng kết ấn nói, dĩ nhiên là vô cùng chắc chắn rằng kẻ thủ ác kia cùng Thái Huyền môn có liên hệ.

“Hừ! Nếu không phải Hoa Chiến Kinh kia xuất hiện thì cũng không có chuyện đình chiến, các ngươi Thái Huyền môn lại nhân cơ hội này tiêu diệt từng bộ phận cường giả của chúng ta, thủ đoạn này đúng là cũng đủ bỉ ối chứ?”. Tên thanh niên kia hai mắt híp lại nói. Tên Ngũ cực Hỗn độn cảnh kia đã lấy tinh huyết ra thề thì đương nhiên không phải chuyện đùa, mũi mâu đã trực chỉ lấy Thái Huyền môn.

“Hừ! Chuyện này ta đã nói không liên quan đến Thái Huyền môn chúng ta, bất kể làm sao cũng không đáng nói, các ngươi tin hay không thì tùy!”. Trầm Hồng hừ lạnh một tiếng lạnh lẽo nói. “Các ngươi sống chết cùng Thái Huyền môn ta không liên quan!”. Nói đoạn thì cũng hơi chút liếc Chu Dương kia rồi liền quay đầu mang theo Thái Huyền môn cường giả đi vào khu vực Thái Huyền môn ở lại, nội tâm tức giận nhưng lại không nói nên lời, dĩ nhiên là bị vu oan cho như thế để hắn có một cái cục tức nuốt không trôi nhưng lại không có biện pháp.

“Các ngươi Thái Huyền môn cứ như vậy nói đi là đi sao?”. Đang lúc đám người Thái Huyền môn đi vào chỗ của bọn hắn thì một giọng nói có chút lạnh nhạt mà lười biếng vang lên. “Thực cho rằng nơi này là thiên hạ của các ngươi? Muốn giết người liền giết người? Muốn đi là đi?”. Hư không theo đó rung động, một cái bạch y nam tử đeo mặt nạ trắng xuất hiện, dĩ nhiên chính là Thần Quân.

“Là ngươi!?!?”. Trầm Hồng quay đầu nhìn lại một chút thì liền trầm mặt xuống lạnh quát. Hắn nhớ rõ nhất không phải là Thiên Quân cùng hắn tranh đấu mà lại là kẻ đeo mặt nạ trắng quỷ dị này, rõ ràng có thực lực xa xa không kịp hắn nhưng lại có thủ đoạn rất quỷ dị, lần trước ở bên ngoài Hoàng Tuyền thiên cảnh hắn vì chủ quan mà ăn qua một trọng quyền của kẻ này. Trong thời gian di chuyển đến Vẫn tinh chi địa hắn vẫn luôn âm thầm đề phòng Thần Quân cùng Thiên Quân xuất hiện nhưng đều không nhìn thấy để hắn kinh ngạc không thôi, không ngờ được hiện tại lại muốn nhảy ra đổ thêm dầu vào lửa.

“...”. Nhìn thấy biểu hiện của Trầm Hồng thì liền có mấy cái cường giả âm thầm đánh giá Thần Quân, một ít kẻ biết rồi Thần Quân quỷ dị thì lại như có vẻ nghĩ đến cái gì đó, không biết Thần Quân đi ra là có mục đích gì.

“Mấy ngày không gặp Thái Huyền môn các ngươi lại càng thêm bá đạo hơn rồi!”. Thần Quân cũng không để ý xung quanh mà chỉ thở nhẹ ra một hơi không biết cảm tình nói. “Các vị đạo hữu ở đây đều là kiêng kị Hoa Chiến Kinh kia nên mới chủ động lui lại, các ngươi lại nhân cơ hội này đi ám toán, thủ đoạn bỉ ổi như này Bản thiếu gia ta thấy không vừa mắt, đi ra là muốn đòi lại công đạo cho những người đã không may trúng độc thủ!”.

“Bằng ngươi cũng muốn đòi lại công đạo cho bọn hắn? Muốn chết sao?”. Trầm Hồng còn chưa nói thì Phương Chấn Thần hai mắt đã lạnh xuống nhìn Thần Quân, dĩ nhiên là đã có tâm lao lên đem Thần Quân chém thành muôn mảnh.

“Ha ha, bằng ta một người đương nhiên không thể làm gì được Thái Huyền môn các ngươi, thế nhưng các ngươi đừng quên nơi này không chỉ có một mình ta, tin tưởng có rất nhiều vị đạo hữu ở đây có cùng cách nghĩ với ta, Thái Huyền môn các ngươi đừng tưởng mình đã là vô địch!”. Thần Quân nghe vậy thì cười lạnh một tiếng nói.

“Không sai! Bản tọa cũng muốn biết một chút Thái Huyền môn các ngươi làm thế nào để ăn nói!”. Trung niên nhân Lục cực Hỗn độn cảnh luôn là một bộ im lặng lúc này lại chủ động đứng ra ủng hộ Thần Quân. Có hắn một cái Lục cực Hỗn độn cảnh làm đầu liền có rất nhiều người khác hưởng ứng.

“Không sai! Nếu để im lặng như vậy thì biết đâu ngày mai kẻ chết sẽ là ta đâu? Thái Huyền môn đúng thực là đủ bỉ ổi!”. Một cái Ngũ cực Hỗn độn cảnh không nhịn được nữa gầm lên.

“Đúng thế! Thái Huyền môn hành vi này không những vô cùng bỉ ổi mà còn là cùng hung cực ác, chúng ta hiện tại chính là muốn đối phó với Hoa Chiến Kinh, bọn hắn lại như chó cắn trộm chúng ta, không ngờ được một phương cự đầu lại đi làm chuyện thấp kém này!”.

“...”. Liên tiếp tiếng chỉ trích không có chút nào kiêng nể vang lên, mỗi một câu kết thúc thì Thái Huyền môn một phương cường giả trên mặt lại trầm hơn một chút, bọn hắn lấy Thái Huyền môn như là nơi tôn sùng kính bái, hiện tại một câu lại một câu sỉ nhục Thái Huyền môn thì bọn hắn có lý nào không điên tiết? Bất quá Trầm Hồng mấy người đứng đầu biết được đó là hiện tại lại nổ ra đánh giết thì rất không phải, sẽ ảnh hưởng đến đại kế thu lấy Vũ trụ chi tử của bọn hắn. Cuối cùng nhất thì Trầm Hồng mới nhìn về phía trước một vòng, định lại trên người Thần Quân trầm giọng hỏi. “Ngươi muốn đòi lại công đạo cho những kẻ đã chết là như thế nào?”.

“Đơn giản! Giết người thì đền mạng, đem kẻ thủ ác kia ra đây chém giết, chí ít cũng phải như vậy mới có thể để bọn ta một chút yên tâm!”. Thần Quân nghe nói như vậy thì khẽ cười lạnh một tiếng nói.

“Nói bừa! Chúng ta không làm, đi đâu tìm ra kẻ thủ ác cho các ngươi?”. Trầm Hồng nghe nói như vậy thì hai mắt lập tức híp lại lạnh lẽo nhìn Thiên Quân gằn hỏi.

“Hừ! Tang chứng cùng nhân chứng đều có, các ngươi còn muốn cãi cái gì? Mau đem hung đồ ra đây!”. Thiên Quân nghe vậy thì cũng không hề lùi bước nhượng bộ, lập tức nói tiếp. Thái Huyền môn cho dù thực không làm thì lại làm sao? Bọn hắn cơ bản là không có chỗ trống để giải thích, mọi manh mối để lại đều trực chỉ đến Thái Huyền môn, mà cũng chỉ có Thái Huyền môn là thế lực có lợi nhất khi chuyện này xảy ra.

“Ngươi...”. Trầm Hồng nghe nói như vậy thì chỉ biết nhìn đến Thần Quân mà không nói được gì, sau đó ánh mắt hơi chút lóe lên, híp híp nhìn Thần Quân rồi nhìn về đám cường giả xung quanh. “Các ngươi không cảm thấy chuyện này có uẩn khúc sao? Chúng ta đình chiến là vì Hoa Chiến Kinh xuất thế, lại xảy ra chuyện này, tiếp đó tên này xuất hiện đổ thêm dầu vào lửa, hắn cũng chính là kẻ đã kích động nên cuộc chiến ở Hoàng Tuyền thiên cảnh rồi biến mất, từ đầu đến cuối hắn chỉ đi ra một chút rồi biến mất... Hiện tại lại xuất hiện cũng là muốn giữa chúng ta mâu thuẫn tăng cao mà thôi”. Hắn chỉ về phía Thần Quân lạnh lùng nói, dĩ nhiên là đã đem Thần Quân thành một cái đang làm ngư ông thủ lợi.

“...”. Một lời vừa ra lập tức có nhiều ánh mắt khác lạ nhìn về phía Thần Quân, dĩ nhiên là cảm thấy Trầm Hồng nói có đạo lý, người sau càng là được thế nhìn về phía Thần Quân lạnh lùng nói. “Cùng một thủ đoạn ngươi lại muốn dùng đến hai lần, ngươi xem tất cả mọi người ở đây là ngu ngốc sao?”. Càng nói thì Trầm Hồng lại càng cảm thấy không sai, Thần Quân cứ như vậy từ trên trời rơi xuống, nếu cả hai lần đều là vừa vặn chạy đến đứng ra chủ trì công đạo thì đúng thực là quá mức trùng hợp rồi.

“Ha ha ha, vậy mà đã muốn hắt nước bẩn lên người ta rồi?”. Thần Quân nghe vậy thì một chút tỏ ra sợ hãi cũng không có, ngược lại hắn lại phá lên cười lớn nói. “Các ngươi tranh đấu thì lại có liên quan gì đến ta? Ta như thế nào lại thành ngư ông thủ lợi đây? Ta tự nhận thấy thực lực của mình không tồi nhưng muốn ở trước mặt các ngươi làm ngư ông cũng không được!”. Cái gọi là Ngư ông thủ lợi cũng cần có tiêu chuẩn nhất định, thực lực không đủ như thế nào có thể làm ngư ông đây? Mấy con cá lớn nhưng có thể đem cái ngư ông này nuốt gọn ah.

“Hừ! Vậy ngươi giải thích làm sao mỗi lần đều đi ra khiêu khích song phương? Mỗi lần đều cũng chỉ xuất hiện một chút rồi lại biến mất? Đừng nói với ta rằng ngươi đối với Vũ trụ chi tử không có hứng thú!”. Trầm Hồng nghe vậy thì lạnh hừ một tiếng băng lãnh nói. Nếu Thần Quân quả thực là như thế thì không thể nghi ngờ rằng Thái Huyền môn đã bị cuốn vào một cái âm mưu lớn, thậm chí là lần giá họa này cũng là trong âm mưu đó, có một bàn tay đang âm thầm vồ lấy Thái Huyền môn từ lúc nào không biết.

“Khiêu khích song phương? Ha ha ha...”. Thần Quân nghe nói như vậy thì cười lại càng được thoải mái. “Đừng xem rằng ai ai cũng như các ngươi Thái Huyền môn ti tiện suy bụng ta bụng người, Bản thiếu gia ta còn không có hứng thú làm chuyện này, như đã nói, ta chính là không nhìn thuận mắt các ngươi Thái Huyền môn!”. Hơi chút dừng lại Thần Quân lại nói. “Vũ trụ chi tử ta đương nhiên vô cùng có hứng thú, bất quá trước đó ta còn bận một chút đi chém giết một đám tiện nhân nên hiện tại mới đuổi đến!”. Trong khi nói thì ánh mắt tràn đầy diễu cợt nhìn về phía Trầm Hồng cùng đám cường giả của Thái Huyền môn.

“Ngươi... Ngươi là kẻ hủy diệt Bích Lạc Hoàng Tuyền trong Hoàng Tuyền thiên cảnh? Giết Thái Huyền môn cường giả cũng là ngươi?”. Trầm Hồng nghe vậy thì đáy lòng liền cảm thấy có chút không đúng, hơi chút dừng lại thì đáy mắt bắn ra kinh thiên sát khí nhìn Thần Quân nói. Một lời vừa ra liền để đám cường giả của Thái Huyền môn giật mình kinh ngạc nhìn sang Trầm Hồng rồi lạnh lẽo nhìn sang Thần Quân.

“...”. Xung quanh đám cường giả Vực ngoại nghe đến như vậy thì cũng đều không nhịn được hút một ngụm khí lạnh nhìn về phía Thần Quân, dĩ nhiên là đang muốn nghe Thần Quân xác nhận một chút, đây nhưng không phải chuyện đùa đâu.

“Tinh! Ngươi đoán đúng rồi! Thế nhưng sẽ không có thưởng đâu!”. Thần Quân khóe miệng dưới lớp mặt nạ khẽ nhếch lên đưa ra đáp án.

“Ngươi... Ta giết ngươi!”. Trầm Hồng cùng đám cường giả của Thái Huyền môn như nở rộ sát khí, người trước một tiếng gầm lên đã trực tiếp đánh về phía Thần Quân, nhất quyền đánh đến hư không lập tức ầm ầm tan vỡ, thương thế từ một trận chiến với Thiên Quân trước kia dĩ nhiên là đã hoàn toàn lành lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.