Chương trước
Chương sau
Lăng Càn Thiên lấy thực lực tuyệt đối đem tám vị Hỗn độn cảnh thiên kiêu đánh bại, trực tiếp tại trận bắt lấy hai người, hắn bắt lấy hai người không giết đương nhiên cũng không phải là muốn giam giữ những người này lại mà chỉ là để bọn hắn tính mạng cho Thiên Quân mà thôi, đây xem như là dự định quà gặp mặt Lăng Càn Thiên muốn dành cho Thiên Quân.

Bên trong đại trận thủ hộ loạn thất bát tao không thành hình, mặc cho có đại trận chắn lại hầu hết lực lượng nhưng một chút dư uy xuyên qua đại trận cũng đủ để tạo thành thực chất thương tổn trong đó, tu giả trong đó chết nhiều đến sợ hãi, tử vong khí tức khắp nơi tràn ngập nhưng khi bọn hắn nhìn lên thiên không tràng cảnh thì mới thực sự là tuyệt vọng, cao cao tại thượng mấy vị siêu cường đại năng sâu không thấy đáy lúc này nhưng đã bị Lăng Càn Thiên đánh cho tơi tả, hai vị bị bắt, sáu người khắp người thương thế, đương nhiên là đã hoàn toàn bại trận. Hiện tại Lăng Càn Thiên bắt đầu khởi đầu đợt công kích thứ hai thì sáu người thậm chí đã không còn chút nào lòng tin chiến thắng, ánh mắt tràn ngập sợ hãi muốn lui lại.

“Ngao...”. “Rống...”. Cũng ngay tại lúc này nơi phương xa vang lên từng tiếng gầm rú rợn người của đám Quái thú, sáu người kia nghe được thì ánh mắt khó mà thấy được lóe lên kinh hỉ, Lăng Càn Thiên một đường đánh đến đúng là chém giết không ít Quái thú nhưng so ra ở toàn bộ Lân Vũ đại tinh vực này thì đó còn không đến một phần ba, lúc này những chỗ khác Quái thú đương nhiên cũng đã nhận được triệu hoán đến đây chém giết cường địch.

“Ồ? Lại là đám nghiệt súc kia?”. Lăng Càn Thiên khẽ kinh ngạc lạnh nhạt nói. “Bất quá như vậy cũng không thể cứu được các ngươi khỏi hoàn cảnh hiện tại, bắt đầu từ ngươi!”. Hắn ánh mắt chuyển hướng cái kia Diệp huynh lao đến, đánh giết một lát kia thì hắn cũng đã nhìn ra được ai là kẻ dẫn đầu trong đám người này. Bắt lại về sau chắc sẽ thu được càng nhiều thông tin về Thiên Quân đang ở trong Táng thiên chi địa cũng như Vực ngoại tình huống, thậm chí là chút ít thông tin liên quan đến lần xâm chiếm Ngao Thần tinh không này.

“Không tốt!”. Cái kia Diệp huynh ánh mắt biến đổi thầm hô lên. Đừng nói là lúc đỉnh phong, lúc này hắn một chút khả năng cũng không cản được Lăng Càn Thiên, phản ứng lúc này chính là chạy. Dưới chân hắn Thời không lực lượng khẽ động, hai chân khẽ chuyển thì thân thể cũng lập tức mờ đi, dĩ nhiên là muốn viễn độn chạy khỏi phạm vi công kích của Lăng Càn Thiên.

“...”. Mặt khác năm người khác càng là như đạt được hiệp định nào đó, thân hình lập tức khẽ chuyển lao về phía đàn Quái thú nơi xa đang lao đến, đây không thể nghi ngờ là muốn nhờ vào Quái thú đại quân chống lại Lăng Càn Thiên, chờ đợi viện thủ đến.

“Như vậy cũng muốn trốn khỏi tay bản tọa? Cút ra ngoài!”. Lăng Càn Thiên nhìn thấy Diệp huynh kia muốn chạy trốn thì khẽ nhếch mép lên lạnh quát một tiếng, bàn tay xòe ra vỗ vào hư không, một vùng không gian lập tức bị một vỗ này đánh toái, lan tràn tốc độ nhanh đến chóng mặt.

“Oành...”. “Hự...”. Tại một chỗ không gian trong đó không có chút nào dấu hiệu nổ tung, Diệp huynh càng là lạnh rên một tiếng bị đánh bay ra khỏi hư không, há miệng ho ra một ngụm máu lớn, ánh mắt nhìn về phía Lăng Càn Thiên đầy kinh hãi, đối phương thủ đoạn trực tiếp mà bá đạo cực kỳ, mọi biến hóa trước mặt loại thực lực tuyệt đối này đúng là không có ý nghĩa. Hắn còn đang kinh hãi thì bên kia Lăng Càn Thiên một quyền đã đánh đến, quyền ảnh đón gió căng phồng, lực lượng mạnh mẽ tối nghĩa đem không gian đánh sụp xuống công hướng Diệp huynh.

“Nhất diệp hiển thiên địa!”. Diệp huynh quá mức sợ hãi liền há miệng phun ra một cái màu xanh lá cây xanh mượt bất phàm rồi lại phun ra một ngụm máu gầm lên.

“Ông...”. “Vù...”. “Oành...”. Chiếc lá kia như nhận lấy kích thích thì đột nhiên phóng ra vô tận hào quang lục sắc, tại hoàn cảnh chiến trường đen kịt thâm thúy này thì đúng là vô cùng bắt mắt, một cái thế giới lục sắc lấy mắt thường xuất hiện, sau đó càng là điên cuồng bành trướng hiển hóa thành một phương tịnh thổ vô cùng đẹp mắt cũng mỹ lệ tỏa ra sinh cơ dào dạt, mà lúc này thì công kích của Lăng Càn Thiên cũng đến, một quyền đánh lên thì một tiếng trầm đục to lớn cũng nổ vang.

“Hự...”. Diệp huynh ánh mắt tràn ngập đau lòng, trước ngực càng là nhói lên ho ra một ngụm máu nhưng cũng không dám dừng lại, Thời không lực lượng lại lóe lên, thân hình toàn bộ hoàn toàn tiêu thất, lợi dụng chiếc lá kia hiển hóa thế giới cản lại một quyền của Lăng Càn Thiên, hắn liền có chút thời gian chỗ trống ra để chạy trốn.

“Hừ!”. Lăng Càn Thiên một kích thất bại thì cũng hừ lạnh một tiếng, trên tay lực lượng nháy mắt tăng vọt, lúc trước truy sát hai vị thiên kiêu kia hắn đã biết được đám Vực ngoại thiên kiêu đột phá Hỗn độn cảnh này đều có được thủ đoạn bảo mệnh nhiều vô cùng, bất quá lúc đó hắn nhưng cũng không có dự định thu lưới bắt lấy hai người kia nên mới để bọn hắn chạy thoát, lúc này vị Diệp huynh này thực lực không những mạnh mà thủ đoạn bảo mệnh càng là mạnh hơn hai tên kia nhiều, chiếc lá cây nhìn đẹp đẽ mỹ lệ khác thường này nhưng lại có được uy năng vô cùng, đương nhiên nó cũng có giới hạn mà thôi, có thể cản được một quyền của hắn đã là cực hạn rồi.

“Ông...”. “Rầm...”. Quả nhiên ngay sau đó, thế giới do chiếc lá kia hiển hóa đi ra chợt chấn động mạnh, đại phóng dị sắc nhưng chỉ như nhất thời phát sáng rồi lập tức tắt đi, nương theo một tiếng kinh thiên âm thanh nổ vang truyền ra thì nó cũng ầm ầm bạo toái, Lăng Càn Thiên tay trái cũng lập tức hóa trảo chụp về phía Diệp huynh.

“Điều này... Ngươi...”. Diệp huynh ánh mắt biến đổi, ánh mắt lóe lên kinh hãi cực độ, vốn định nói cái gì thì một trảo này của Lăng Càn Thiên cũng đã đến chụp lấy cổ họng của hắn, nói ra cũng không thành lời, đáy mắt chỉ có tràn ngập không tin tưởng cùng tuyệt vọng chi quang.

“Hừ! Bức bản tọa sử dụng đến chín thành thực lực, ngươi chắc chắn sẽ được ta tiếp đãi chu đáo!”. Lăng Càn Thiên lạnh rên một tiếng lạnh lẽo nói, nói đoạn thì phô thiên cái địa lực lượng cũng tràn vào Diệp huynh thể nội, đem toàn bộ lực lượng của kẻ này cầm cố lại.

“Đến nhanh một điểm, Bản tọa tiễn đưa các ngươi sẽ càng nhanh hơn!”. Sau đó nhìn về phía đám thiên kiêu hướng đến chỗ đàn Quái thú đang lao đến không có biểu tình gì nói, sau đó cũng không dừng lại mà lập tức lao lại chỗ đàn Quái thú kia.

“Ngao...”. “Rống...”. “Uỳnh...”. Tại chỗ chiến trường vang lên liên miên tiếng thú hống cùng tiếng va chạm kịch liệt vang lên, Lăng Càn Thiên một người nắm lấy song quyền như là sát thần đồ diệt tứ phương, khắp nơi không gian tan vỡ, thi thể tàn thi của Quái thú vương vãi khắp nơi, Tu giả Vực ngoại đều là sợ hãi không một cái lưu lại tranh đấu, có đàn Quái thú cản lại Lăng Càn Thiên bọn hắn liền không có cái nào lưu lại, toàn bộ nhưng đã chạy ra khỏi chỗ này, dưới sự bảo hộ của đàn Quái thú liều mạng, ngoại trừ những tu giả đang trốn trong đại trận thủ hộ kia được Lăng Càn Thiên đặc thù chiếu cố ra thì đã không còn ai khác ngoài Quái thú, thế nhưng theo thời gian trôi qua thì sơ lượng Quái thú cũng kịch liệt giảm bớt, đại khái gần một canh giờ qua đi thì đã không còn lại một con Quái thú nào còn đứng vững, ròng rã chín con Hỗn độn cảnh Quái thú bị Lăng Càn Thiên bắt lấy.

“Hừ! Lân Vũ Đại tinh vực cũng chỉ là cái đầu tiên mà thôi, tám Đại tinh vực còn lại Bản tọa một ngày đánh một cái!”. Lăng Càn Thiên sau khi chém giết toàn bộ những thứ cản trước mặt mình thì cũng có chút dừng lại nhìn về một phương xa xôi lạnh lùng hừ lạnh nói. Hắn thực lực cố nhiên mạnh mẽ, nếu muốn hắn hiện tại lập tức có thể tiến đánh Đại tinh vực tiếp theo bị Vực ngoại chiếm đóng, bất quá hắn cũng hiểu được dục tốc bất đạt, chém giết liên tục cũng để hắn xuất hiện một chút tiêu hao, đi sâu vào trong lãnh địa của Vực ngoại Tu giả thì hắn cũng cần có chút chuẩn bị, phải luôn bảo trì bản thân ở trạng thái đỉnh phong.

Quyết định như thế hắn ánh mắt nhìn xuống bên dưới đại trận thủ hộ tứ đại Học viện, trong đó số lượng Tu giả không có mười vạn cùng có tám chín, đây không thể nghi ngờ chính là những thành viên chủ yếu của tứ đại Học viên ở Lân Vũ đại tinh vực này, dĩ nhiên trong đó bao gồm cả Vực ngoại Tu giả cùng bản thổ Tu giả của Lân Vũ đại tinh vực, đám người trước còn dễ làm, đám người phía sau nhưng lại để hắn có chút phân vân.

“...”. Bên trong đại trận đám Tu giả nhìn lên thiên không xuyên qua đại trận đều nhìn thây kết quả của đại chiến, Lăng Càn Thiên lấy sức một người đánh tan tác lực lượng chủ lực của Vực ngoại tu giả ở Lân Vũ đại tinh vực, cơ hồ là bảy, tám thành lực lượng đều đã bị chôn vùi biến mất, ngoài đó ra hắn trong lúc đại chiến với đàn Quái thú còn phân ra không ít lực chú ý nhìn đến chỗ đại trận này, bất kể kẻ nào muốn trốn đi ra liền bị hắn một chiêu tại chỗ đánh thành trọng thương không gượng dậy, đây liền đã để cho những Tu giả trong đại trận tuyệt vọng triệt để, đặc biệt là hai cái Hỗn độn cảnh thiên kiêu trước đó bị hắn truy sát lúc này đều không nói nên lời, mặt mũi trắng xám sợ hãi, khắp bên trong đại trận này một bầu không khí ảm đạm lan tràn.

Nhất là khi Lăng Càn Thiên bước ra từng bước chậm rãi đi về phía này thì trong đó tất cả mọi người tim như treo trên cổ họng, một cái thở mạnh cũng không dám, mặc cho bọn hắn đang được đại trận bảo vệ cũng không hề có chút nào cảm giác an toàn, sát thần kia nhưng có thể đem đại trận mà bọn hắn tự hào dễ dàng đánh vỡ!

“Các ngươi là muốn ta đánh vỡ đại trận này hay tự mình giải khai đại trận?”. Lăng Càn Thiên đi đến thì liếc nhìn bên dưới lạnh nhạt nói, âm thanh này quả thực là không lớn đến đâu, hắn giống như không muốn bên trong đám Tu giả nghe được, hỏi cái này như là có lệ mà thôi.

“Ah! Mau mau giải khai đại trận...”. Bên trong đám Tu giả cũng nghe được không nhiều nhưng đúng là có kẻ đã nghe thấy lập tức gầm lên. “Vị đại nhân kia nói thu lại đại trận, nếu không hắn sẽ tự mình công vào...”. Như để giải thích cho rõ ràng, tên kia lại nói.

“Cái gì... Không tốt! Mau mau đi phá hủy đại trận...”. Bên trong đám Tu giả lập tức luống cuống hô lên. Nói đùa gì thế, hiện tại Lăng Càn Thiên thể hiện ra thực lực quá mức mạnh mẽ, nếu để hắn tự mình phá trận thì chỉ e tại trong trận không có mấy người được sống sót, tốt nhất vẫn nên giải đi đại trận, như vậy có khi còn có cơ hội cứu lấy cái mạng nhỏ. Trong đó cũng có số ít Vực ngoại Tu giả, bọn hắn cho dù lại không cam lòng nhưng cũng biết đại thế đã mất, tám vị Hỗn độn cảnh thiên kiêu lao ra năm trốn ba bị bắt, còn lại hai mươi vị Hư vô cảnh đi ra tin tưởng cũng không thoát được vận mệnh thành tù binh, về phần hai vị Hỗn độn cảnh thì thôi quên đi, bọn hắn đều đã trọng thương vô cùng nghiêm trọng, chỉ e hiện tại một cái bình thường Hỗn độn cảnh cũng có thể giết được bọn hắn chứ đừng nói một vị hư hư thực thực Ngũ cực Hỗn độn cảnh.

“Xùy...”. “Ông...”. Không đến ba mươi hơi thở, đại trận thủ hộ quang hoa dần dần tán đi, bên trong hoàn cảnh toàn bộ hiện ra trước mặt Lăng Càn Thiên, trong đó hơn nữa kiến trúc đã bị đánh đổ, trên chỗ đại quảng trường giữa bốn đại Học viện đứng hơn năm vạn Tu giả, từng cái ánh mắt kinh sợ nhìn lên thiên không, không khí vô cùng khẩn trương.

“Vực ngoại Tu giả đứng một bên, còn lại lập tức quỳ xuống!”. Lăng Càn Thiên ánh mắt lạnh lùng đảo qua một vòng thì không có biểu tình lạnh nhạt nói.

“Chia nhau chạy!”. Không biết là cái nào đi đầu hô lên, bên dưới Tu giả một mảnh lập tức hỗn loạn lao ra bốn phương tám hướng, đây không thể nghi ngờ là muốn vận dụng số đông chạy trốn, Lăng Càn Thiên cho dù là cường đại nhưng cũng chỉ có một người, tuyệt không có khả năng đồng thời cản lại tất cả, chung quy vẫn sẽ có một số lượng nhất định Tu giả chạy trốn được, đương nhiên bọn hắn còn không có tưởng tượng được thủ đoạn của Lăng Càn Thiên mà thôi.

“Trốn? Ha ha ha, xem ra Bản tọa giết còn không đủ kinh sợ các ngươi...”. Nhìn thấy những này Lăng Càn Thiên ánh mắt khẽ biến, thậm chí trong đó lại có chút kinh ngạc, sau đó nhưng là cười lạnh lẽo nói.

“Ông...”. “Ông...”. Hắn hai tay vươn ra chụp vào hư không rồi kéo mạnh, không gian vốn là vô hình vô chất lại như bị hắn định hình lại kéo đứt, hư không loạn lưu lập tức tràn ngập ra bốn phương tám hướng, bên dưới đám tu giả đang điên cuồng chạy trốn về khắp nơi đều không một cái trốn thoát, toàn bộ bị kéo vào vùng hư không loạn lưu này.

“Còn không toái!”. Lăng Càn Thiên tiếp đó càng là gầm lên một tiếng như là giận dữ, nương theo tiếng vụn vỡ cùng ma sát khủng bố, thì hai vòng xoáy đen kịt đem không gian kéo đứt xuất hiện, phô thiên cái địa hấp lực từ đó sinh ra, mà không gian cũng theo đó bị xoắn thành hư vô, loại này tràng cảnh thì tu giả thấp hơn Hư vô cảnh cơ bản là không thể có khả năng sống sót.

“Vốn còn muốn phân vân nên làm sao xử trí các ngươi, các ngươi lại như thế gian ngoan mất linh thì toàn bộ chết đi!”. Hắn lạnh lùng nhìn xuống bên giới lạnh lẽo nói, sau đó ánh mắt hơi chuyển nhìn về phía xa, hai cái Hỗn độn cảnh thiên kiêu muốn chạy trốn ngay trước mắt hắn là không có khả năng. Ý niệm khẽ động thì thân hình cùng lập tức tiêu thất.

Mà cũng lúc này tại trong Táng thiên chi địa chỗ sâu, kể từ khi thân hãm Khóa vực đại trận, Thiên Quân bất đắc dĩ phải tại trong này tu hành, thân thể một chút cũng không có phản ứng thì đột nhiên nhíu mày, đúng thế, là nhíu mày, quanh thân hắn Thời không lực lượng bá đạo kia đã bị vô hình lực lượng đẩy ra một chút, một chút khoảng cách nhỏ đến cực hạn.

Tác giả: Đế Thanh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.