Chương trước
Chương sau
“Xuy!”. “Xuy!”. Thiên Quân đánh ra vô số kiếm quang xỏ xuyên hư không chớp mắt liền đánh lến Bát hoang đồ cột sáng, kiếm quang sắc bén dị thường có thể dễ dàng chém giết thông thường Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất cảnh giả lúc này lại như bọt sóng vào biển, lần lượt biến mất vào bên trong cột sáng không lưu lại chút nào.

“Cái gì...”. Thiên Quân con ngươi co rụt, vẫn biết Bát hoang đồ khủng bố thế nhưng hắn cũng không ngờ được lại quỷ dị như thế, kiếm quang của hắn đánh ra cũng không phải cái gì đơn giản, chính là dung hợp lực lượng đánh ra khủng bố công kích, như thế nào lại bị cột sáng kia “đồng hóa” dễ dàng như thế. Bát hoang đồ hình thành nên cột sáng này chỉ e cũng như trước đó phong ấn Vũ Thế Nguyệt, dĩ nhiên là một cái công phong nhất thể bá đạo tuyệt luân Thiên đồ!

“Ông...”. Đột nhiên cột sáng chấn động nhẹ một cái, lực lượng phô thiên cái địa liền từ bên trong truyền ra không thao quy luật hay phương hướng nào, Thiên Quân thấy lực lượng này thì cũng không né không tránh mà chỉ lạnh nhạt vung ra một chưởng như là đuổi ruồi phất ngang đẩy tan cỗ lực lượng kia.

“Khí tức của ca ca...”. Trái với Thiên Quân đầy nghi kị nhìn cột sáng thì Vũ Thế Nguyệt lại là nhẹ vươn tay muốn chạm vào cột sáng.

“Chậm đã...”. Thiên Quân thấy vậy vội quýnh lên vươn tay ngăn cản nhưng đã muộn, bất quá biến hóa tiếp theo khiến hắn cũng là trợn mắt há mồm.

“Bồng” một tiếng vang lên, dưới chân Vũ Thế Nguyệt một bông hoa thanh sắc tám cánh chợt hiện, không phải cái gì xa lạ mà chính là Thương thiên hoa hình chiếu, khi tức của nó cùng cột sáng thần kỳ giống nhau y đúc, cột sáng vậy mà không chút công kích nàng, nó như nhận đồng cùng loại, thờ ơ đối với sự xuất hiện của Vũ Thế Nguyệt.

“Ông...”. “Ông...”. Bát hoang đồ hình thành nên cột sáng không đánh ra công kích nhưng ngay sau khi Vũ Thế Nguyệt chạm vào thì chợt rung động kịch liệt, chấn động khiến cho không giân xung quanh cũng bị gấp lại thành một đoàn, sau đó một tiếng nói như sấm nghi hoặc vang lên từ bên trong đó không che dấu được kinh hỉ. “Tiểu Nguyệt...”.

“Ca ca...”. Vũ Thế Nguyệt hai con ngươi cũng là sáng lên hô lớn.

“Uỳnh!”. “Uỳnh...”. “Rầm!”. Bát hoang đồ rung động càng thêm kịch liệt, bên trong đó tiếng va chạm kịch liệt vang lên, đồng thời với đó Bát hoang đồ hình thành cột sáng cũng là gấp rút thu lại, một bóng đen tỏa ra xung thiên hung lệ khí tức dần dần hình thành đi về phía Thiên Quân hai người.

“Hả?”. Thiên Quân nhận ra giọng nói kia chính là Cường thế nhưng khi Bát hoang đồ tản đi thì hắn nhận ra thêm nhiều khí tức xa lạ cùng quen thuộc khác ở trong đó, chỉ là khi hắn nhận ra Cường lúc này đang khống chế một cái trong đó thì thân hình chợt tiêu thất lao về phía Cường.

“Lê huynh, thả người ah!”. Thiên Quân tay trái hóa chưởng vỗ về phía ngực Cường, tay phải nhưng là hóa chảo chụp về phía kẻ đang bị Cường khống chế. Đương nhiên là muốn đoạt người.

“Hử? Vũ huynh?”. Cường đang đi nhanh về phía này thấy như vậy thì hơi chút kinh ngạc ngẩn ra sau đó hơi có chút âm trầm. “Như vậy còn chưa được!”. Nói đoạn một chưởng cũng vỗ ra cùng Thiên Quân đối chưởng, đồng thời chân trái cũng lui lại một bước ránh đi một chảo của Thiên Quân.

“Chát...”. Một tiếng trần đục vang lên, hư không tan nát, Thiên Quân cùng Cường lần đầu va chạm dĩ nhiên cũng không phải trò đùa, bọn hắn đều là lui lại một bước, không phải dư chấn khiến bọn hắn lùi lại, lùi lại là để xem lại đối phương mà thôi.

“Ngươi có ý gì, Vũ huynh?”. Cường nhíu mày nhìn sang Thiên Quân. Lực lượng tản đi mới có thể nhìn thấy Cường lúc này tình trạng, khí tức tuy rằng không đạt cường thịnh nhất nhưng cũng rất cường đại, cho dù là Thiên Quân cũng cảm thấy có không nhỏ áp lực. Y phục trên người hắn lúc này chỉ còn lại nửa phần dưới, phần trên lõa lồ hiện ra thân hình cân xứng, các đường vân tử thanh sắc lúc ẩn lúc hiện nhìn vô cùng kỳ bí.

“Mong Lê huynh thủ hạ lưu tình!”. Thiên Quân mặt mũi túc mục nhìn Cường cắn răng nói. Kẻ đang bị Cường nắm trong tay không phải ai khác mà chính là Vũ Thiên Dương, kẻ sau lúc này khí tức suy yếu đang như gà con bị Cường tay trái nắm lấy cổ, một thân lực lượng giống như bị Cường hoàn toàn phong ấn.

“Nếu ta muốn giết hắn thì hắn đã không còn mạng cho đến lúc này!”. Cường nghe vậy thì hừ lạnh nói. “Bất quá hắn tội chết có thể miễn, tội sống nhưng là không dễ!”. Nói đoạn liền đi về phía Vũ Thế Nguyệt, con ngươi chớp mắt nhu hòa xuống. “Muội tốt rồi?”. So với trước đó hung lệ khí tức thì chính là một trời một vực.

“Ca ca..”. Vũ Thế Nguyệt hai mắt sương mù dày đặc hô lên sau đó lao vào lòng Cường khẽ nói, chính như một cái mèo nhỏ nép vào mẹ như thế, cái gì tư thái thục nữ cái gì phong độ cường giả cơ bản liền không lưu lại chút gì.

“Uhm, vậy là tốt rồi...”. Cường một tay ôm lấy Vũ Thế Nguyệt vào lòng khẽ vỗ vỗ vai nàng nói. Một thân hung lệ khí tức trước đó biến mất không còn chút tăm hơi, trở lại như trước ôn hòa lạnh nhạt, giống như Vũ Thế Nguyệt xuất hiện khiến hắn thay đổi thành một người khác.

“...”. Thiên Quân mắt híp lại, đây là cái gì tràng cảnh? Hắn hai con ngươi như điện đảo qua một cái rồi nhìn phía sau Cường, Bát hoang đồ tan đi lộ ra hoàn cảnh bên trong đó, mười ba cỗ khí tức lúc mạnh lúc yếu thể hiện cho mười ba cái tu giả, bảy cái Hung thú, sáu cái Thí luyện giả, thuần một sắc Hư vô cảnh! Bọn hắn đều đang mặt mũi âm trầm cũng khiếp sợ nhìn Cường bóng lưng, không biết bên trong Bát hoang đồ ban nãy không biết xảy ra chuyện gì nhưng Thiên Quân đoán chắc là vô cùng kịch liệt, không những bọn kia bị thương không nhẹ mà từ trên lưng Cường nhìn thấy một đạo vết thương còn chưa hoàn toàn lành lại kia thì hắn biết, vừa rồi Cường đã từng hứng chí ít một đạo công kích đánh lên lưng hắn, nếu không phải thể chất cường đại chỉ e sẽ không được mạnh khỏe như lúc này.

“Các ngươi rất tốt!”. Hai con ngươi lành lạnh nhìn bọn hắn băng lãnh nói. Nếu là bình thường không gặp Cường hắn sẽ lập tức động thủ, chỉ là lúc này cần đoạt lấy Vũ Thiên Dương lão ngũ nhà hắn ra khỏi tay Cường mới là chuyện chính.

“...”. Bát hoang đồ không hiểu bị Cường tản đi thì những kẻ bị vây khốn trong đó cũng không lập tức đào tẩu, bọn hắn hôm nay càng thấu hiểu thêm tên kia khủng bố cùng quỷ dị, hắn lực lượng vượt qua nhận thức của tất thảy... Khi bọn hắn lại nhìn thấy Thiên Quân thì mặt mũi một đám lại thêm âm tình bất định, Đông Phương Giang Hạ cùng Tà Thần còn tốt, bọn hắn nhận ra Thiên Quân nên không làm ra cái gì hành động ngu ngốc, về phần những kẻ khác cùng mấy cái hung thú thì đều không sai biệt âm thầm đề phòng kẻ mới đến này, tuy rằng vừa rồi Thiên Quân không hiểu cùng Cường giao thủ ngắn ngủi nhưng cũng không nói lên điều gì, hai tên kia giống như còn có giao tình.

Không khí có chút trầm mặc đến nghẹt thở thì có hai cái giống như không thèm để ý tại chỗ này chim chuột, một dĩ nhiên là như chim non về tổ Vũ Thế Nguyệt, một chính là Huyết họa giả hung danh hiển hách hai tháng nay.

“Ca ca bị thương...”. Vũ Thế Nguyệt ôm lấy Cường một lát thì bàn tay nhỏ nhắn cũng chạm đến lưng của kẻ sau, thân hình như bị điện giật run lên tách ra khỏi Cường nói. Trong con ngươi chớp mắt liền bắn ra lăng lệ sát khí. Bất quá một bàn tay liền vươn lên gõ lên trán nàng một cái “đông”.

“Cái gì, cái gì...”. Cường gõ lên đầu Vũ Thế Nguyệt một cài liền gấp nói. “Nữ nhân liền không được có một dạng này, phải nhẹ nhàng một chút mới phải...”.

“Ai ui...”. Vũ Thế Nguyệt liền nâng tay lên ôm trán, hai con ngươi u oán nhìn Cường. “Không liền không, như thế nào lại muốn động thủ...”. Trước đó khóc còn chưa lau đi lệ trên mi lúc này phối hợp dĩ nhiên nhìn vô cùng đáng thương, chính như đang một dang hung thần ác sát giáo huấn nàng Cường cũng vội rụt tay lại.

“Ách... Như vậy để sau nói, trước ta còn có chuyện cần giải quyết!”. Cường vội xua tay nói, Vũ Thế Nguyệt cũng là nhu thuân gật đầu đứng bên cạnh hắn, chỉ là hai mặt liền có chút tò mò đánh giá Vũ Thiên Dương đang bị Cường nắm trong tay.

“Vũ huynh đã biết chuyện này?”. Hắn quay đầu nhìn Thiên Quân hai mắt lập lòe nói.

“Cũng đã biết một hai!”. Thiên Quân gật đầu nói. Linh thức không ngừng quét qua Vũ Thiên Dương, đáy lòng liền thở ra một hơi. Quả nhiên như Cường nói, hắn không tổn hại đến tính mạng của Vũ Thiên Dương, tuy răng bị trọng thương nhưng còn chưa chết, trở lại chữa thương liền có thể khôi phục. “Có thể đem hắn cho ta sao?”. Nói đoạn liền chỉ chỉ Vũ Thiên Dương đang trong tay Cường.

“Vũ huynh biết chuyện có lẽ cũng biết hành vi của bọn hắn chứ?”. Cường nhưng không trả lời lại nói chuyện khác.

“Ta đã biết!”. Thiên Quân nghiêm nghị gật đầu nói.

“Tốt! Ta chỉ muốn biết Vũ huynh định làm sao xử lý hắn?”. Cường lúc này mới nhìn Vũ Thiên Dương nói.

“Nếu Lê huynh đã có biện pháp xử lý thích đáng ta liền không có ý kiến!”. Thiên Quân hơi cứng lời nói. Cường cho dù ra tay chém giết Vũ Thiên Dương thì Thiên Quân hắn cũng không nói được cái gì, nhiều nhất là xuất thủ hướng Cường đánh giết báo thù mà thôi, sai đầu nguồn vẫn là do Vũ Thiên Dương, cho đến lúc này Cường còn giữ lại Vũ Thiên Dương một mạng dĩ nhiên là xem Thiên Quân hắn cùng Vũ Thế Nguyệt mặt mũi mà thôi.

“Há! Ta dự định hủy đi tu vi sau đó trấn áp hắn trăm năm, bất quá tại bên trong Hư thiên bí cảnh này thời gian của ta không có nhiều như vậy, Vũ huynh nhưng là có thể?”. Cường cũng là gật đầu nói.

“Hủy tu vi... Trấn áp trăm năm...”. Thiên Quân khẽ lẩm bẩm. Không phải chém giết liền tốt, chỉ là khi Thiên Quân đang định nói tiếp thì bị một giọng nói khác cắt ngang.

“Hắn lúc này đã bị thương không nhẹ, chi bằng liên thủ với bọn ta giết đi hắn, Vũ Thiên Quân ngươi sẽ thiếu đi một kình địch ở tương lai...”. Kẻ nói chính là tà dị thanh niên Tà Thần Âu Dương Linh Anh.

“Ồ...”. Đối diện Thiên Quân, Cường nghe vậy thì hơi chút kinh ngạc nhìn sang sau đó hai mắt híp lại, khóe miệng nhưng là khẽ nhếch lên.

“Tiện nhân!”. Thiên Quân con ngươi co rụt, tay trái nắm thành quyền đánh về phía Tà Thần. “Bổn tọa còn chưa tính sổ với ngươi lại còn dám li gián bọn ta?”. Tên này chính là một trong hai cái hạ xuống ấn ký trong thức hải của cô cô hắn, chính là một cái trong danh sách những tử tội của Thiên Quân, nếu không phải trước phải lo cho Vũ Thiên Dương thì Thiên Quân hắn đã cho mấy tên kia biết hậu quả rồi.

“Ầm!”. “Ầm!”. Quyền kình mang theo lực lượng vô tận, một quyền đầu hư ảnh hình thành lao về phía Tà Thần, những chỗ đi qua không gian tầng tầng bị đánh toái lợi hại. Lấy Thiên Quân hôm nay thực lực, một quyền đơn giản cũng có thể dễ dàng đánh nát không gian, không chút nào dưới Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai cường giả rồi.

“Chậm đã! Kẻ này là của ta!”. Bất chợt Cường mở miệng, tay phải hóa chảo chụp về phía quyền đầu kia. Lập tức một cái cự chảo xuất hiện đuổi theo quyền đầu kia.

“Hử?”. Thiên Quân con ngươi co lại, Cường lực lượng làm sao lại thần kỳ giống với ám lực lượng khí tức, chỉ khác đó là lực lượng của Cường là trắng sữa gần như trong suốt.

“Xuy!”. “Xuy!”. Cự chảo cùng cự quyền gặp nhau thì lập tức xảy ra chuyện kỳ quái, cự chảo giống như quái thú há mồm thôn phệ lấy cự quyền vang lên từng tiếng xuy xuy nhẹ, cự quyền lực lượng cũng như gặp phải thiên địch, lập tức cùng cự chảo lực lượng thôn phệ lẫn nhau, chớp mắt mà thôi hai loại lực lượng bất đồng lẫn nhau thôn phệ biến mất.

“Ám lực lượng...”. Thiên Quân kinh nghi bất định nhìn sang Cường nói, làm sao tên này lại tu ra Ám lực lượng? Lại có thể cùng dung hợp lực lượng của hắn xem nhau là địch thì dĩ nhiên cấp độ cũng cực cao, so với Ám sinh vật đang bị Thiên Quân nhốt bên trong thể nội thế giới tuyệt đối là hơn xa.

“Cái gì ám lực lượng cũng không quan trọng, hắn là của ta!”. Cường không chút để ý Thiên Quân nói mà chỉ băng lãnh liếc nhìn Tà Thần nói. “Các ngươi nên chạy đi!”. Hắn trêu tức liếc nhìn Tà Thần cùng mấy kẻ trước đó cùng hắn đánh giết nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.