Chương trước
Chương sau
Thiên Quân gặp phải trọng kích đánh lén đem đến thương thế vô cùng nghiêm trọng bất đắc dĩ mà gọi ra dị tượng đột phá Hư vô cảnh, cho dù sau đó miễn cưỡng thành công đặt chân bán bộ Hỗn độn cảnh dọa chạy mấy cái đánh lén hắn, dĩ nhiên lấy bọn kia trí tuệ rất nhanh sẽ nhận ra.

Quả nhiên, chưa đến ba mươi hơi thở, sáu cái điên cuồng chạy trốn đã đồng thời quay lại hiện thân bên cạnh chỗ chín cái Hư thiên bí cảnh bản dân, Thạch Kình, Trùng Thái cùng bảy cái Hư thiên bí cảnh bản dân vừa mới đột phá đều đang kinh sợ nhìn chỗ Hư không loạn lưu.

“Các ngươi còn dám quay lại? Thánh sứ đại nhân chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi!”. Thạch Kình phát giác sáu kẻ này đến đây thì giọng nói ầm ầm vang lên.

“Các ngươi mấy cái vong ân phụ nghĩa, uổng công Thánh sứ giúp các ngươi đi đến một bước này!”. Một cái bản dân khác cũng mở miệng đầy khinh bỉ nói.

“Hắc! Có cái gì để nói!”. Một cái Thí luyện giả cười lạnh nói. “Vũ Thiên Quân cùng Ám sinh vật đánh giết đã đến đèn cạn dầu, lúc này hắn tự lo thân mình còn không ổn!”.

“Cái gì? Thánh sứ đại nhân đã thành công đột phá Hư vô cảnh làm sao lại như thế?”. Một cái Hư thiên bí cảnh bản dân khiếp sợ nói. Không những là hắn mà tám kẻ khác cũng đều sắc mặt khó coi, như kẻ đứng đầu nhất là Thạch Kình máy cũng bất giác nhíu lại. Bất quá bọn hắn đều là kẻ thông minh, rất nhanh dĩ nhiên có thể hiểu ra ẩn ý trong lời Thí luyện giả kia nói, Thiên Quân nếu đã thành công đột phá Hư vô cảnh sẽ không đơn giản chỉ là đánh chạy sáu tên kia, như lúc này sáu tên kia đã quay lại mà Thiên Quân còn không hiện thân... Dĩ nhiên có thể khiến người ta nghĩ đến nhiều thứ.

Tám thành Thiên Quân đột phá thất bại, tại lúc trước khi hắn thành công đột phá thì dị tượng đã bị sáu tên kia đánh vỡ, thời khắc hắn hiện thân đánh đuổi sáu tên kia thì chỉ là hổ giấy mà thôi!

“Hừ! Cho dù là như vậy Thạch mỗ hôm nay cũng không thể để các ngươi hại Thánh sứ đại nhân!”. Một chút trầm mặc đi, Thạch Kình đứng lên phía trước ngăn lại trước mặt sáu người kia, ý nghĩ rõ ràng nói sẽ cản đường.

“Ha ha, Trùng Thái ta cũng không làm được việc tiểu nhân đó!”. Trùng Thái cũng ầm ầm cười lớn nói. “Các ngươi nếu muốn đụng đến hắn vậy thì bước qua ta hãy nói!”.

“Hừ! Vậy còn các ngươi?”. Một cái bản dân trông sáu kẻ đánh lén Thiên Quân thấy lạnh thì hừ lạnh một tiếng nhìn bảy kẻ còn lại. “Các ngươi cho dù liên thủ cũng không có kahr năng cản lại sáu người bọn ta, nên làm ra lựa chọn chính xác!”. Kẻ này nói không sai, sảu kẻ này đột phá đầu tiên, cho thấy bọn hắn chính là những kẻ tích lũy cường đại hơn, tuy rằng còn không đến mức chèn ép nhưng nhỉnh hơn một chút là chuyện dĩ nhiên, huống chi bốn cái Thí luyện giả còn có bốn tấm Hỗn độn cảnh ấn ký tùy thân, đó chính là sát chiêu cường đại nhất trong Hư thiên bí cảnh, đừng nói mấy cái thiên kiêu vừa đột phá Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất, cho dù là mấy vị Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai lâu năm đại năng gặp phải vật này cũng là kiêng kị không thôi.

“Các ngươi hôm nay hành động Vô đạo đại nhân chắc chắn sẽ biết, khi đó các ngươi chỉ có một con đường chết!”. Thạch Kình cảm nhận thấy bảy tên kia dao động thì lạnh băng nói. “Nên nhớ hắn chính là thành phần mấu chốt giúp chúng ta thoát khốn, nếu không có hắn chúng ta muốn thoát ra Hư thiên bí cảnh quy tắc còn không biết đến khi nào!”.

“Cái này...”. Nói đến đây thì cho dù là hai cái đánh lén Thiên Quân cũng phải suy nghĩ một hồi, bọn hắn ở đây có cái nào không phải thiên kiêu xưng bá cùng thế hệ? Bọn hắn làm sao có thể cam lòng ở trong Hư thiên bí cảnh cái này tù ngục?

“Không cần nghe hắn nói nhảm, Vũ Thiên Quân tiềm lực kinh khủng các ngươi đều đã thấy, hắn tồn tại chính là uy hiếp đến tất cả tộc khác, hôm nay nếu không trừ đi, ngày sau sẽ cò một ngày hắn đè đầu cưỡi cổ chủng tộc ta, các ngươi nguyện ý nhìn thấy một ngày này?”. Một cái Thí luyện giả lạnh lùng nói. “Vũ Thiên Quân không trừ chắc chắn sẽ là một cái đại họa của tương lai, hôm nay không thể để hắn sống rời khỏi Hư thiên bí cảnh!”. Nói đoạn hắn tay phải hoa lên, Hỗn độn cảnh ấn ký đã xuất hiện, dĩ nhiên là không có ý định lưu thủ, vừa xuất thủ đã tung ra sát chiêu cường đại nhất.

“Không sai!”. Ba cái Thí luyện giả khác cũng đầy kiêng kị nhìn phía hư không loạn lưu còn chưa dừng lại kia, tay đều hiện lên Hỗn độn cảnh ấn ký. “Cho dù trả giá cỡ nào cũng không thể để hắn có thể sống sót rời khỏi!”.

“Ù!”. “ù!”. Bốn tấm Hỗn độn cảnh ấn ký năng lượng như biển tràn ra khiến cho hư không chỗ bốn người bọn hắn cũng vang lên từng tiếng ù ù vang vọng như là có cuồng phong đan thôi, lực lượng to lớn cũng khiến Hư thiên bí cảnh bản dân kinh hãi, bốn kẻ này chỉ sợ muốn dùng đến chân chính uy lực của Hỗn độn cảnh ấn ký.

“...”. Bọn hắn giằng co một lát thì những Thí luyện giả cũng Hư thiên bí cảnh bản dân khác cũng xuất hiện, bọn hắn một đám kinh hãi nhìn lấy tràng thế này. Hơn bảy ngàn cái không thiếu một cái đều không hiểu rút cục đã có chuyện gì xảy ra nhưng bọn hắn có thể đơn giản nhìn ra được có mấy kẻ muốn nhân lúc này giết Vũ Thiên Quân, bất quá lại có những kẻ muốn ngăn cản.

Như vậy một đám ánh mắt âm trầm nhìn bốn cái Thí luyện giả sau đó liền lao nhanh về phía Thạch Kình mấy cái, hơn bảy ngàn người lúc này liền có gần hai ngàn đứng chắn lại đường của bốn cái Thí luyện giả, trong đó thình lình cũng có ba vị cầm trong tay Hỗn độn cảnh ấn ký, ba kẻ này đương nhiên nhiên cũng là Thí luyện giả chỉ là còn chưa đột phá Hư vô cảnh đại năng mà thôi.

“Các ngươi là muốn cản lại bọn ta?”. Một cái Thí luyện giả Hư vô cảnh mặt mũi ầm trầm nói. “Cho dù cũng có ấn ký nhưng các ngươi tu vi lại kém đi một đoạn so với bọn ta, vận dụng lực lượng sẽ sau bọn ta nhiều, đừng làm điều vô nghĩa, bằng không đừng trách bọn ta vô tình!”. Hắn băng lãnh nói.

“Ha ha ha, uổng công các ngươi là thiên kiêu nhất tộc lại đi làm ra chuyện bỉ ổi này, Vũ Thiên Quân tương lại có lẽ sẽ là kẻ địch của chúng ta, bất quá hôm nay nếu không có hắn các ngươi có ai có thể sống? Có ai có thể đột phá? Các ngươi làm uổng đi thanh danh của Thái cổ chủng tộc chúng ta!”. Một cái Thí luyện giả cầm trong tay Hỗn độn cảnh ấn ký nói. Kẻ này tu vi cũng đến Thánh tổ cảnh đỉnh phong, nếu cho thời gian có lẽ cũng sẽ thành công đột phá.

“Không sai! Nếu không có Thánh sứ đại nhân liệu các ngươi có thể đến một bước này? Chỉ sợ đã bị Ám thú tiêu diệt từ lâu rồi, tiện nhân!”. Một cái Hư thiên bí cảnh bản dân cũng lạnh lùng trào phúng.

Hơn bảy ngàn người rất nhanh liền phân ra ba nhóm người, một nhóm hơn hai ngàn cái là đứng phía trước Khu vực Hư vô cảnh lực lượng ngăn cản phía đối diện có khoảng ba ngàn cái Thí luyện giả cùng bản dân, còn khoảng hai ngàn tu giả còn lại thì như đứng một bên quan sát tỏ rõ lập trường trung lập. Mới đột phá Hư vô cảnh có ba cái đứng về phía những kẻ muốn giết Thiên Quân, hai kẻ đứng về phía Thạch Kình, còn hai kẻ lại đứng trung lập, cán cân sức mạnh dĩ nhiên khá chênh lệch.

“Các ngươi sẽ vì hôm nay mà hối hận!”. Thạch Kình giọng nói âm u vang lên, quanh thân khí tức cũng ầm ầm bộc phát giọng nói như sấm. “Các vị, chúng ta trước đây có thể là không quen biết, bất quá qua hôm nay Thạch Kình ta nguyện ý kết giao bằng hữu với các ngươi, cho dù ngày sau có là kẻ địch sinh tử cũng có thể giữ được một đoạn giai thoại!”.

“Ha ha, một lời này của Thạch huynh đúng hợp ý ta! Huyền Lân ta là cái đầu tiên!”. Một cái Thí luyện giả cầm trong tay Hỗn độn cảnh ấn ký cười lớn nói. “Hôm nay dù thế nào cũng phải cho một đám tiểu nhân hèn hạ này một cái nhớ đời giáo huấn!”.

“Hừ! Gian ngoan mất linh!”. Bên kia bốn cái Thí luyện giả kia khuôn mặt nháy mắt âm trầm xuống. “Nếu các ngươi đã không biết sống chết như vậy thì liền chết đi!”. Nói đoạn hắn bọn hỗn độn cảnh ấn ký đều sáng lên, lực lượng ba động khiến cho hư không cũng phải run lên.

“Hừ!”. Bên kia những kẻ ngăn cản bọn hắn cũng không chút e ngại, một đám khí tức cũng ầm ầm bộc phát, ba vị cầm trong tay Hỗn độn cảnh ấn ký cũng truyền lực lượng vào trong đó, bọn hắn một bên tuy rằng thiệt thòi nhưng không hề có ý định lui lại. Xem ra cũng không phải tất cả đều xem Vũ Thiên Quân là kẻ thù tương lai.

“Ầm!” “Ầm!”. “Ù...”. Hai bên tích súc lực lượng ngày càng kinh khủng, đại chiến bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra...

“Chát!”. “Chát!”. “Chát!”. Bất chợt một loạt tiếng vỗ tay vang lên cắt đứt hai phe lực lượng giằng co, tiếng vỗ tay cũng không có cái gì vận luật hay cường đại sóng trung kích nhưng nó liền khiến cả hai đám người kinh ngạc nhìn sang, tiếng vỗ tay vang lên từ bên trong Hư không loạn lưu, nơi hư không phá toái đen kịt kia. Sau đó một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

“Bổn tọa vốn là không có ý định tại bên trong Hư thiên bí cảnh này sẽ là kẻ địch của các vị, dù sao cũng từng cùng nhau chiến đấu một đoạn, bất quá các ngươi lại nghĩ muốn nhân lúc ta không đề phòng mà đanh lén ta, muốn ám toán ta...”. Bạch y phiêu hốt, dáng người thon dài cao lớn, một trương khuôn mặt đẹp đến yêu dị khiến nữ nhân cũng phải phát hờn, một cái thanh niên hai tay chắp sau lưng chầm chậm dẫm lên hư không bước đến, dĩ nhiên chính là Thiên Quân. Hắn lúc này một thân khí tức nội liễm, tóc đen dài tùy ý bay múa, khóe miệng lại như cười không phải cười, hai con ngươi thâm thúy không nhìn ra cảm xúc.

“Bổn tọa tự hỏi bản thân ta không cùng các ngươi có thù địch đi? Vì sao hai ngươi lại muốn ám toán ta? Còn có các ngươi những cái này bản dân, Bổn tọa bốc lên mạo hiểm cũng muốn giúp các ngươi thoát khỏi Hư thiên bí cảnh, hôm nay các ngươi lại xem ta lè kẻ địch, là cái gai trong mắt... Rất tốt!”. Thiên Quân lạnh nhạt nhìn những kẻ muốn giết mình một lượt nói. Tuy rằng nhìn cũng không có ai rất quen thuộc nhưng đều là quen mặt, đã đều nhìn thấy một hai, đều đã từng là chiến hữu, chỉ khác, hôm nay sẽ là kẻ địch.

“Về phần các ngươi ta lại có thể có một chút lý giải, bất quá tính đến lúc này các ngươi đều chịu ân của ta đi? Hạng người vong ân phụ nghĩa như các ngươi tốt nhất không nên tồn tại trên đời!”. Hắn đảo qua một vòng Thí luyện giả lạnh băng nói.

“Ngươi...”. Một đám á khẩu không nói gì. Chỉ có sát khí ầm ầm tràn ra. Thiên Quân xuất hiện không chút nào có dấu hiện bị thương hay suy yếu khiến cho bọn hắn một đám âm tình bất định. Vốn nghĩ Thiên Quân trước đó là lừa bọn hắn thì lúc này phải là nên suy yếu chứ, đột phá Hư vô cảnh thất bại hậu quả vô cùng nghiêm trọng, làm sao có thể như Thiên Quân lúc này nhẹ nhõm. Một đám liền là nghi thần nghi quỷ không dám công kích.

“Thánh sứ đại nhân... (Vũ đạo hữu)...”. Một đám đứng chắn trước mặt Thiên Quân đều kinh hỉ nhìn Thiên Quân chào hỏi.

“Thạch kình đúng không? Ngươi nói rất hay, Bản tọa sẽ nhớ kỹ!”. Thiên Quân mỉm cười gật đầu nhìn Thạch Kình nói. “Bất quá ta hôm nay liền cho các ngươi một cái hứa hẹn, bất kể ngày sau có chuyện gì xảy ra, ta, Vũ Thiên Quân đều sẽ không xem các ngươi là kẻ địch, cho dù có một ngày chúng ta ở hai phía đối diện, ta cũng sẽ tha các ngươi một mạng!”. Hắn giọng nói ông ông vang lên. “Đây là Vũ Thiên Quân ta lời hứa đối với các ngươi!”.

“...”. Hơn hai ngàn người tâm thần chấn động, đây là cái gì lời hứa ah, bọn hắn một đám kinh sợ nhìn Thiên Quân, nếu là một hai cái thì thôi, hắn đây là nói đến bao nhiêu cái? Hơn hai ngàn cái ah... Một lời này vô cùng có trọng lượng! Lấy Vũ Thiên Quân thể hiện ra tiềm lực thì ngày sau vấn đỉnh Hỗn độn cảnh cũng không phải không thể, lại lấy hắn chiến lực xưng tụng vô địch cùng cấp thì đột phá Hỗn độn cảnh chỉ sợ cũng là hàng đỉnh tiêm đại năng, một lời hứa hẹn này vô cùng có trọng lượng!

Đây là còn chưa nói đến một vấn đề càng thêm rối rắm phức tạp khác là vấn đề chủng tộc, giả như nói Thiên Quân là một cái cường tộc tộc nhân thì sẽ không có bao nhiêu chuyện, bất quá Thiên Quân lại là Nhân tộc, chính là một cái chủng tộc nhỏ yếu ở Thái cổ. Ngày sau khi tinh không hoàn chỉnh thì Thái cổ chủng tộc cùng tộc đàn đương thế sẽ có huyết chiến kinh khủng, khi đó khắp nơi là máu lửa, Thiên Quân cho dù cường đại nhưng có thể vượt ra được điều này không? Bọn hắn sớm muộn đều sẽ là kẻ địch, không lẽ Thiên Quân có ý định phản bội Nhân tộc?

“Ha ha...”. Thiên Quân nhìn thấy bọn người này như vậy thì cười cười. Hắn đâu có rảnh mà đi quan tâm cái gì chủng tộc, hắn chi quan tâm thân nhân, bằng hữu của hắn mà thôi, Nhân tộc trong mắt hắn cũng không phải tất thảy, mà nói khách quan hắn vô cũng không phải Nhân tộc nữa rồi.

Nói xong hắn lại quay đầu nhìn những kẻ muốn giết mình, con ngươi chớp mắt băng lãnh liếc nhìn xung quanh.

“Các vị nếu muốn giết ta như vậy liền không có chỗ trống gì để nói rồi! Đến đây cho ta xem các ngươi có cái gì mà muốn lấy mạng Vũ Thiên Quân ta đi!”. Hắn cất bước đi về phía bọn kia, tay trái hóa chảo chụp vào hư không, Hư vô chi lực cuồn cuộn như biển đánh phá hư không, hắn lúc này đã không nhịn được nữa.

“Hư vô chi lực...”. Mấy kẻ cầm đầu bên kia con ngươi co rút nhìn Thiên Quân, chỉ là một cái Thí luyện giả mắt lại sáng lên nhìn Thiên Quân lạnh lùng nói. “Ngươi lại muốn lừa chúng ta? Chết đi!”. Dứt lời hắn Hỗn độn cảnh ấn ký trên tay cũng đánh ra một đao đen kịt quang mang đầy tử vong lực lượng đánh về phía Thiên Quân.

“...”. Bị kẻ này đánh thức, mấy kẻ đứng đầu kia cũng là như vậy đánh về phía Thiên Quân, không phải bọn hắn vừa bị Thiên Quân lừa như vậy sao?

“Lừa?”. Thiên Quân ngẩn ra sau đó cười lớn. “Ha ha ha, liền cho các ngươi biết ta làm sao lừa!”. Hắn quanh thân khí tức liền ầm ầm bộc phát, tu vi một đường hiển lộ không chút bảo lưu, thình lình đạt đến Hỗn độn cảnh giai đoạn thứ nhất đỉnh phong!

“Cái...”. Một đám địch nhân kinh hãi, phía sau hắn đám người cũng lâm vào khiếp sợ, đám người trung lập mồm há ra không nói nên lời.

Quái vật này mới đột phá đã đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất đỉnh phong? Hắn tích lũy có bao nhiêu kinh thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.