Chương trước
Chương sau
Thiên Quân lại như phong ma điên cuồng công sát ám thú, đương nhiên lúc này hắn công kích mục tiêu chỉ có Thánh tổ bước thứ chín ám thú mà thôi, hắn lực lượng sử dụng ngày càng ít nhưng kết quả đạt được ngày càng được củng cố vững chắc, sử dụng hai tay ngày càng quen thuộc, kinh mạch mới sinh ra đã chính thức dung nhập với hắn, lực lượng từ Thể nộ thế giới tuôn qua hai kinh mạch chính càng lúc càng nhiều, vô số những đầu kinh mạch nhỏ hơn cũng bắt đầu diễn sinh, tốc độ tuy rằng chầm chậm nhưng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng chúng đang không ngừng ngọ nguậy diễn sinh.

“...”. Thiên Quân cảm giác như có kiến bò bên trong thân thể hắn nhưng cũng không có bao nhiêu phản ứng, hắn biết đây chỉ là tác dụng phụ mà thôi, không những có cảm giác như kiến bò mà thân thể của hắn đang bắt đầu phát nhiệt ngày càng kinh khủng, nhiệt độ cũng khiến xung quanh hắn hình thành từng đợt cuồng phong vô cùng quỷ dị.

Không có ý định quan tâm ám thú mình gặp phải là cái gì, Thiên Quân trái một quyền, phải một chưởng vỗ ra, đôi khi tay lại hóa chỉ, hóa kiếm... mỗi một kích như không có biến hóa gì nhưng thể nội lực lượng lại tự động diễn sinh ra từng điều kinh mạch khác nhau hoàn toàn, chỉ cần tay hắn biến đổi thủ pháp thì lực lượng cũng tự động chạy theo một đương riêng biệt, uy lực cũng khác biệt nhiều, hình thái công kích cũng thay đổi liên tục, nơi hắn đi qua liền không tồn tại ám thú Thánh tổ bước thứ chín...

“Vô cực chấn thiên quyền!”. Thiên Quân tay phải khẽ nắm đánh ra một quyền hét lên. Một quyền như đánh xuyên hư không không để lại chút nào dấu vết thế nhưng lại cách đó ba mươi dặm hư không đột nhiên vỡ ra, một con ám thú Thánh tổ bước thứ chín còn không có phản ứng gì đã phá toái thành huyết vụ không tồn tại lại chút gì, nó đến lúc chết còn không biết mình chết như thế nào! Một quyền lực lượng kinh thiên nhưng chỉ đánh giết ám thú Thánh tổ bước thứ chín kia mà thôi, những ám thú phía sau nó lại “may mắn” tránh được một kiếp.

“Vô cực phá không chưởng!”. Tay trái lại là hóa chưởng vỗ vào hư không, hư không cũng không gặp phá toái mà đột nhiên lõm xuống hình thành một lỗ đen nhỏ xuyên xỏ hư không, cách đó hai mươi dặm một con ám thú Thánh tổ bước thứ chín con ngươi đột nhiên trợn tròn há miệng gầm thét, khí thế tràn ra câu thông thiên địa nhưng đã muộn, hư không trên đầu nó đột nhiên vỡ ra như gương hút nó vào bên trong hư không loạn lưu biến mất không lưu lại chút gì.

“Vô cực kiếm thiên...”. Hắn tay hóa kiếm đâm về phía trước, một kiếm đơn giản nhưng mang theo vô tận biến hóa đánh ra vô số kiếm quanh xỏ xuyên hư không, nếu có kẻ có thể cảm nhận được một kiếm này huyền ảo chỉ sợ cũng có thể sáng tạo ta một bộ kiếm điển! Hóa mục nát thành thần kỳ, Thiên Quân đã gần như đạt đến một bước này rồi!

Có thể thấy Thiên Quân sau một chút thời gian làm quen đã vận dụng lực lượng càng thêm thuần thục, khống chế lực lượng đã gần như đạt đến hoàn mỹ. Thế nhưng tất cả những thứ thu được này cũng không khiến Thiên Quân được hài lòng, hắn còn chưa đạt được điều hắn muốn...

“Rầm!”. Thiên Quân một cước lực lượng đột nhiên biến đổi thì cũng dừng lại đững giữa hư không tan nát, ám thú không có một cái có thể đến gần hắn, con gần nhất cũng cách hắn gần ba mươi dặm.

“Chủ mạch ở hai tay hai chân đã hoàn toàn thông suốt, chiêu thức trong chiến kinh của ta đã xem như hoàn chỉnh, bất quá ta lại chưa thể diễn sinh sáng tạo ra thần thông thì chiến kinh còn chưa hoàn thành!”. Thiên Quân dừng lại lẩm bẩm. Không chút giữ lại nào hắn đã thúc đẩy bốn đầu chủ mạch hướng bốn chi hình thành đầy đủ đã có thể vận dụng lực lượng, hai tay thậm chí đã diễn sinh ra mười mấy loại chiêu thức khác nhau, cho dù không cần vận dụng đến pháp bảo hắn cũng có thể đơn giản vận dụng chiêu thức mà uy lực cũng không có khác biệt nhiều, đây chính là sự khủng bổ của Thái sơ thân thể, thế nhưng cho dù đã dùng đến chính thành dung hợp lực lượng mà hắn có thì cũng chưa thể diễn sinh ra bất kỳ thần thông nào, điều này khiến hắn có chút thất vọng.

“Còn mười tám con Thánh tổ bước thứ chín ám thú!”. Thất vọng quy thất vọng, Thiên Quân sau một chút thở dài thì ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh nói, nếu tập trung giết ám thú thì đã không thể có con nào có thể sống sót, Thiên Quân chém giết số lượng ám thú trong toàn bộ ám thú triều không đến một phần mười nhưng hắn giết đi cũng có một phần ba chiến lực của ám thú triều rồi!

“Như vậy để các ngươi luyện tay đi!”. Thiên Quân hơi lắc đầu nói. Hắn lúc này cho dù không vận dụng dung hợp lực lượng nhưng cũng có thể đơn giản chém giết ám thú Thánh tổ bước thứ chín nhưng hắn không muốn làm như vậy, để cho bọn người kia thử một chút ám thú cấp độ này cũng là một ý kiến không tồi. Thiên Quân còn có việc riêng của hắn!

“Nếu đã không thể diễn sinh ra thần thông như vậy ta liền đi sáng tạo Vô cực thiên cảnh của riêng ta!”. Thiên Quân con ngươi như chứa đựng ngàn vạn tinh thần lấp lánh khẽ cười nhạt sau đó ngồi xếp bằng trên hư không trực tiếp đả tọa trên chiến trường, đương nhiên lấy hoàn cảnh xung quanh hắn lúc này thì trừ phi có Hư vô cấp đại năng mới có thể chen vào ngăn cản hắn bế quan, hư không phá toái không phải ai cũng có thể đơn giản đi vào, nhìn từ bên ngoài cũng không phải đơn giản liền nhìn thấy hắn chân thân ah! Quanh thân hắn tám loại lực lượng khi thì dung hợp khi thì tách ra cũng khiến cho hư không cũng không ngừng xáo động, xung quanh hắn như có hỗn độn diễn biến, các loại quang hoa sinh ra rồi lại tịch diệt, khi thì huy hoàng khi thì bi thương...

Kinh mạch diễn sinh hoàn toàn, Thần thông chiêu thức diễn sinh đầy đủ, Thiên cảnh thành, ba thứ gộp lại chính là chiến kinh của Thái sơ sinh linh. Như Dung sáng tạo ra Thiên cảnh chính là Luân hồi thiên bàn, những kẻ kế thừa huyết mạch của hắn chỉ có thể kế thừa được Thần thông chiêu thức cùng Luân hồi thiên bàn, về phần Kinh mạch diễn sinh như hắn là không có khả năng, điều này dẫ đến hậu nhân nếu đi theo truyền thừa sẽ không bao giờ có khả năng vượt qua tổ tiên. Như Thiên Quân hôm nay trong ba điều kiện trên đã xem như có hai điều kiện, chỉ cần sáng tạo nên Thiên cảnh thì hắn chiến kinh sẽ xem như đã hình thành bảy phần rồi, qua thời gian sẽ càng hoàn thiện hơn, khi đó mới có thể chân chính gọi là Vô cực chiến thiên kinh!

Thiên Quân làm vào bế quan thì năm ngàn cá nhân kia vẫn cùng ám thú triều điên cuồng đánh giết, tuy rằng thu hẳn về số lượng, có lẽ chỉ bằng chưa đến một phần ba mươi nhưng bọn hắn đều là tinh anh bên trong tinh anh, bất kể là ai cũng là kẻ có cơ duyên thâm hậu, số lượng cường giả đỉnh tiêm đạt đến Thánh tổ bước thứ chín cũng có cách biệt lớn dẫn đến chiến cuộc cũng không lâm vào yếu thế, thậm chí năm ngàn cá nhân này còn có xu thế đánh bại ám thú triều, chỉ là cả đám tuy rằng đều đang đánh giết ám thú triều nhưng mỗi cá nhân đều như có như không nhìn về phía phương xa một khu vực hư không vỡ ra đen kịt kia, những tiếng nổ đì đùng đã dừng lại cho thấy Thiên Quân đã dừng lại nhưng hư không phía đó làm sao vẫn đang phá toái?

“Gầm!”. “Hống!”. Ám thú gào rống, các loại công kích vẫn không có dấu hiệu dừng lại, đại chiến giữa năm ngàn cá nhân kia với ám thú triều vẫn như cũ tiếp tục, chỉ có một góc xa xa hư không phá toái đen kịt kia là không có bao nhiêu biến đổi.

Ám thú chạy chồm, Hư thiên bí cảnh bản dân trộn lẫn trong đó đánh nhau kịch liệt, tràng cảnh có thể bao nhiêu loạn thì bấy nhiêu loạn, số lượng sinh vật ngã xuống cùng bắt đầu tăng lên rõ rệt, đương nhiên hầu hết là những ám thú kia nhưng số lượng tu giả nằm xuống cũng không ít, bọn hắn bất quá chỉ có hơn năm ngàn cái mà thôi...

Chỗ này đại chiến kinh thiên cùng với hư không phá toái đen kịt treo lên thiên không hơn hai canh giờ cũng khiến những Thí luyện giả khác bắt đầu cảm nhận được, càng ngày càng nhiều kẻ chạy đến đây, khi thấy tràng diện kinh khủng đại chiến thì cũng có nhiều kẻ lập tức lao vào trợ giúp, có kẻ lại là âm tình bất định đứng xa xa quan sát. Quan sát đại chiến là một, quan sát hư không đang phá toái kia là hai, thậm chí bắt đầu có nhiều kẻ hoài nghi nơi hư không phá toái kia là Hộ thiên hải cửa vào, bởi lẽ chỉ có giải thích như vậy thì mới có thể trả lời hợp lý cho đại chiến kinh động nhân tâm này.

Trong khi có rất nhiều kẻ đứng bên ngoài thờ ơ quan chiến âm tình bất định thì những kẻ tham chiến cũng nhận được hồi báo thích đáng, bọn hắn được chỉ cách giết ám thú nhanh chóng nhất, cùng với đó cũng biết đến hư không loạn lưu đen kịt một góc kia cũng không phải Hộ thiên hải cửa vào, nguyên nhân gây nên tất cả là do Vũ Thiên Quân một người gây nên, chỉ là không biết hắn đánh cái gì quỷ ý mà thôi.

Thiên Quân thờ ơ với đại chiến vì hắn biết hơn năm ngàn tu giả bao gồm Thí luyện giả cùng Hư thiên bí cảnh bản dân kia chiến thắng đã định, Thánh tổ bước thứ chín ám thụ bị hắn đồ sát không còn một mảnh, chỉ còn mười tám con thì những tên kia cũng có khả năng chém giết đơn giản, bọn hắn chịu thiệt chỉ ở số lượng mà thôi, tuy vậy nhưng đánh lâu dài thì bọn hắn chiến thắng sẽ càng thêm rõ ràng. Thiên Quân chỉ là không ngờ đến là có thêm nhiều Thí luyện giả khác chạy đến đây, chiến cuộc rất nhanh liền đã chấm dứt.

Từ lúc Thiên Quân bắt đầu ngồi trên hư không sáng tạo Vô cực thiên cảnh thì trải qua hơn năm canh giờ chém giết thảm liệt, ám thú triều bắt đầu rút đi để lại rất nhiều thi thể, huyết nhục, ước lượng cũng có hơn ba vạn, hơn ba vạn quả núi nhỏ tại chỗ này ngã xuống!

“Đã chạy! Ha ha ha...”. Có kẻ hưng phấn cười lớn nói. Đánh giết lâu như vậy bọn hắn đương nhiên cảm thấy cũng không dễ chịu, mệt mỏi là không thể tránh khỏi ah.

“Ám thú triều lại không có bao nhiêu đạt đến Thánh tổ bước thứ chín cường đại ám thú, nếu không phải như vậy chúng ta muốn đẩy đánh giết cũng không đơn giản!”. Tại một góc một cái Thánh tổ bước thứ chín Thí luyện giả nói với đồng bạn bên cạnh đang hò reo.

“Ha ha, các hạ chắc là mấy vị đến giúp phía sau nên không biết, những ám thú kia cường đại đẫ bị người kia đánh giết không còn nhiều, nếu không chúng ta đã không được nhẹ nhõm!”. Một cái Thánh tổ bước thứ tám cười to nói.

“Người kia?”. Vị này Thánh tổ bước thứ chín kinh ngạc nghi hoặc, hắn có lẽ là cái đến gần cuối nên còn không biết chính xác xảy ra chuyện gì, chỉ có những kẻ đến sớm một chút thì hiểu một hai, sau khi ám thú triều trôi qua một đám đều nhìn sang vùng hư không phá toái đen kịt.

“Là hắn...”. Thánh tổ bước thứ tám tu luyện giả chỉ về phía hư không phá toái kia nói. “Là hắn chém giết hầu hết ám thú Thánh tổ bước thứ chín!”.

“Là người nào mà đáng sợ như thế?”. Thánh tổ bước thứ chín càng thêm kinh ngạc nghi hoặc.

“Vũ Thiên Quân!”. Tên kia nhàn nhạt nói.

“Là hắn...”. Tên kia chính là chủ đạo đứng phía sau ngăn cản ám thú triều này? Hắn làm như vậy có ý gì?

Chiến đấu dừng lại thì cả đám tu giả bắt đầu chỉnh đốn một chút, tổn thất là không thể tránh khỏi, không khí bi thương tràn ngập khắp cả chiến trường, tuy rằng không phải thắng thảm nhưng bọn hắn trả giá cũng không nhỏ, năm ngàn tu giả ban đầu chết cũng có hơn một ngàn, bị thương cũng có ba ngàn, còn lại đều đang bắt đầu đứng ra chỉnh đốn lại, rất nhanh những Hư thiên bí cảnh bản dân tập trung lại một chỗ đi đến chỗ hư không phá toái, khi bọn hắn đến cách đó hơn năm dặm mới dừng lại. Lúc này cả đám mới bắt đầu ngoài xuống điều tức.

“Thánh sứ có lẽ vướng một chút chuyện, chúng ta đợi ở đây một thời gian, đợi hắn một chút!”. Thạch cự nhân Thánh tổ cảnh cực hạn ầm ầm nói. Dù sao bọn hắn cũng cần khôi phục một chút, đợi Thiên Quân tỉnh lại rồi tiếp tục đi cũng muộn.

“Huh! Thạch Kình nói đúng, đợi Thánh sứ đại nhân tỉnh lại cùng đi!”. Một cái khác Thánh tổ cảnh cực hạn cũng nói. Bọn hắn chỉ cần mắt sáng một chút liền có thể nhận ra lần này đi vào ám ma cốc hướng đến Hộ thiên hải vô cùng hung hiểm, ám ấn ký quỷ dị cùng ám thú cường đại, có Vũ Thiên Quân đi bên cạnh bảo hộ sẽ tốt hơn nhiều, ám thú triều vừa rồi nếu không phải Thiên Quân đố sát một mảnh thì bọn hắn chỉ e càng thêm chật vật.

Rất nhanh, cho dù là những Thí luyện giả không tham chiến ở lúc sau cũng biết đến những chuyện xảy ra ở đây, không những biết đến cách tiêu diệt ám thú mà còn biết khu vực hư không phá toái kia cũng không phải Hộ thiên hải cửa vào, nó bất quá là do Vũ Thiên Quân tạo ra mà thôi. Đương nhiên, trước đó Thiên Quân nói về ám ấn ký cùng ám thú, Ám ma cốc đặc thù... rất nhanh liền truyền lưu trong tất cả tu giả ở đây, bọn hắn đương nhiên cũng đều cảm thấy khủng bố, có nhiều kẻ đã âm thầm rời đi đi ra Ám ma cốc, Hộ thiên hải trọng yếu nhưng tính mạng mới trọng yếu nhất, việc này nên để đại năng đi lo thì hơn, có nhiều kẻ liền nghĩ Vũ Thiên Quân ngông cuồng ah!

Thí luyện giả âm thầm rời đi cũng có ba thành nhiều, lúc này ở đây cũng tụ tập gần hai ngàn Thí luyện giả, bọn hắn cũng học những Hư thiên bí cảnh bản dân kia ngồi xuống điều tức, cả đám bắt đầu đợi, đợi Vũ Thiên Quân tỉnh lại!

Thiên Quân lâm vào một trạng thái kỳ lạ, dung hợp lực lượng quấn thân, hắn lại để cho linh hồn tản mác ra khắp thân thể, hắn muốn cảm ngộ một chút dung hợp lực lượng biến hóa từ đó sẽ sáng tạo ra Thiên cảnh thích hợp, bất giác hắn đã ngồi đó hai ngày, tinh thần vẫn là tập trung cảm ngộ. Lúc này khi hắn nhìn vào thể nội thế giới, nhìn vào chín khối cầu đại biểu cho tám loại lực lượng cùng dung hợp lực lượng thì tâm thần khẽ chấn, cả thân thể, tinh thần như đột nhiên nhận ra, đầu óc một mảnh quang minh...

Thiên Quân vốn đang ngồi trong hư không loạn lưu xếp bằng nhắm mắt thì hai con ngươi như hai cái mặt trời sáng chói mở ra, ánh mắt trở lại như thường thì Thiên Quân cũng đứng lên cười lớn.

“Ha ha ha, ta lại là quên đi trước mặt mà đi tìm đến những thứ xa vời, Vô cực thiên đồ, ra đây!”. Hắn há miệng cười lớn rồi bất chợt gầm lên, dưới chân một cái đồ án vặn vẹo dần thành hình, thình lình cùng với hình ảnh bên trong thể nội thế giới của hắn nơi bát đại lực lượng dung hợp giống nhau y đúc! Cùng với đó hắn thân thể cũng hiện ra đủ loại quang hoa không hiểu, cả thân thể giống như rơi vào một tràng thái kỳ lạ....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.