Chương trước
Chương sau
Vô Đạo cùng Cường trước sau xuất thủ nhưng đều không thể lưu lại năm người kia, kết quả là để bọn hắn rời đi, đương nhiên cái giá phải trả không nhỏ, tổn hao lực lượng của Hỗn độn cảnh ấn ký không nói, chỉ riêng việc dùng ấn ký cùng Vô Đạo và Cường giao thủ đủ khiến cho bọn hắn gặp phải không nhỏ áp lực, e rằng bị thương không nhẹ.

“Tiểu huynh đệ thủ đoạn không phải đùa ah!”. Vô Đạo như cười như không nhìn Cường nói. Hỗn độn cảnh ấn ký lực lượng ah, đó không phải giống như Thần Quân mấy người vận dụng Chung cực chi lực, đây là chân chính thủ đoạn của Hỗn độn cảnh, cho dù Vô Đạo hắn trúng phải cũng đau đầu không thôi, tận lực mà né đi, Cường lại giống như không kiêng kị.

“Ta thủ đoạn làm sao có thể sánh bằng ông?”. Cường cũng không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng nói không chút kiêng kị, xem ra tâm tình cũng không tốt bao nhiêu.

Dĩ nhiên Cường không để ý nhưng Tử y nữ tử, Vũ Thiên lại là vì hắn lau mồ hôi lạnh, hàng thật giá thật Hư vô cảnh Thánh hiền bước thứ ba ah, chính là đương kim đỉnh phong đại năng của Hư thiên bí cảnh, Cường cho dù lại nghịch thiên nhưng hắn tu vi còn chưa đặt chân Hư vô cảnh, không có khả năng cùng Vô Đạo tranh phong.

“Hừm! Xem ra vẫn là ta phải tự mình xuất thủ rồi!”. Thần Quân nhíu mày trầm ngâm. Từ nơi xa xôi Ma Quân đương nhiên cũng đã biết chuyện, Thiên Quân ở hỗn mang lãnh địa cũng đã biết, xem ra hắn muốn báo thù cũng không đơn giản.

“Huh! Sẽ có một ngày gặp lại!”. Vô Đạo thu lại khí thế nhìn Thần Quân có chút áy náy lạnh nhạt nói. “Như vậy nói một chút chuyện chúng ta hợp tác!”. Hắn cười nói. “Nói điều kiện thứ hai của ngươi đi”.

“Thực ra không tính điều kiện!”. Thần Quân cũng cười nói. “Xem như ta cùng các ngươi hợp tác lâu dài mà thôi!”. Dừng lại một chút hắn lại nói.

“Ta ở bên trong Hư thiên bí cảnh sẽ toàn lực giúp các ngươi những bản dân này rời đi Hư thiên bí cảnh, nhưng khi ra bên ngoài các ngươi sẽ cũng gia tộc của ta hợp tác, không chém giết lẫn nhau lẫn nhau!”. Thần Quân nghiêm nghị nói. “Chỉ cần gia tộc ta mà thôi, Nhân tộc không phải trong phạm vi này!”. Hắn bổ sung.

“Ồ? Quyết định như vậy đi!”. Vô Đạo nghe vậy thì có chút kinh ngạc nhưng vẫn đồng ý. Tuy rằng hôm nay hắn vẫn chưa hoàn toàn thống nhất Hư thiên bí cảnh nhưng hắn tin tưởng chỉ cần đủ thời gian hắn chắc chắn làm được. Mặt khác Thần Quân thiên phú không phải dễ đoán, bên cạnh còn có một cái Vũ Thiên, không sai biệt lắm cũng là cùng gia tộc Thần Quân, hợp tác về lâu về dài có lẽ cũng không phải thiệt thòi, huống chi ngày bọn hắn quân lâm thiên hạ đương nhiên cần một điểm đầu.

“Nói kế hoạch của ông đi!”. Cường chen vào nói, Vô Đạo cùng Thần Quân đã đạt thành hiệp định, Vũ Thiên chỉ đứng một bên không nói chen vào. Mặt khác bọn hắn dừng lại chiến đấu thì hư không cũng đang dần hồi phục lại, chỉ có từng tiếng đì đùng phía dưới Đạo trần hồ mà thôi, Vô Đạo cùng Cường thỉnh thoảng cũng nhìn xuống phía dưới không biết đang nghĩ gì.

“Hư thiên bí cảnh này được duy trì là do Hỗn mang lãnh địa tồn tại, trước đây rất lâu khi định kỳ có Thí luyện giả đi vào thì chỉ cần có kẻ đạt được chung cực truyền thừa bên trong đó thì Hư thiên bí cảnh thí luyện sẽ chấm dứt nên ta suy đoán chỉ cần hủy diệt Hỗn mang lãnh địa thì có thể phá hỏng Hư thiên bí cảnh quy tắc...”. Vô Đạo hơi chút nghiêm nghị nói. Chuyện này chính là đại kế của bản dân bên trong Hư thiên bí cảnh.

“Ông nghĩ?”. Cường nhíu mày nói. “Mặt khác Hỗn mang lãnh địa kia không phải muốn phá hủy liền phá hủy được!”.

“Không sai! Nơi đó lực lượng vượt xa Hư thiên bí cảnh nơi khác sở hữu lực lượng, e rằng cho dù Hỗn độn cảnh đại năng muốn phá hủy cũng không dễ dàng!”. Thần Quân cũng đồng ý nói. Bọn hắn đều dặt chân Hư thiên bí cảnh nên có thể biết nó cường đại một hai, điều này nói là thật lòng.

“Các ngươi đã đi qua Hỗn mang lãnh địa?”. Vô Đạo con ngươi co rút nói. Chưa nói Cường cùng Thần Quân bác bỏ ý kiến của mình, Vô Đạo nghe ra mùi vị không ổn, hai tên này giống như đối với Hỗn mang lãnh địa hiểu không ít. Thí luyện giả làm sao mới có mấy năm đã đặt chân Hư thiên bí cảnh nhanh như vậy?

“...”. Vũ Thiên mày nhíu lại, Hỗn mang lãnh địa hắn là nghe đến thế nhưng còn chưa đi qua, hắn đương nhiên cũng có dự định nhưng tạm thời không rút chân ra được.

“Đã đi qua!”. Cường không để ý Vô Đạo kinh ngạc mà lạnh nhạt nói. Nếu mấu chốt rời đi Hư thiên bí cảnh để quay về là Hỗn mang lãnh địa thì không có gì tốt hơn, toàn bộ Hư thiên bí cảnh hắn hiểu nhất chính là Hỗn mang lãnh địa.

“Rất đặc sắc!”. Thần Quân cũng gật đầu nói. Lực lượng dung hợp ảo diệu, bá đạo không thể diễn tả, vô cùng đặc sắc ah.

“Xem ra ta còn chưa dự đoán được tiềm lực của các ngươi ah!”. Vô Đạo có chút cười khổ nói, hắn ánh mắt lại là đánh giá một lần nữa Thần Quân cùng Cường, xem ra hắn đến đây mà chưa điều tra hết tình huống ah. “Nếu đã đi qua chắc các ngươi đều hiểu nó hoàn cảnh đặc thù, ta nghĩ nếu là đi sâu vào bên trong sẽ có thể có cách rời đi Hư thiên bí cảnh này!”.

“Bên trong sao...”. Cường nhíu mày không nói.

“Huh...”. Thần Quân cũng theo đó nhíu mày. Nếu như Vô Đạo nói đúng thì e rằng chuyenj này có liên quan đến sinh vật đang được Hư thiên bí cảnh đang dựng dục ra, tuy rằng Thần Quân chưa từng đến đó nhưng Thiên Quân đã đi qua, hiện tại còn là ở ngay đó thể ngộ dung hợp lực lượng.

“Tốt! Như vậy ông định khi nào?”. Cường sau một chút trầm tư thì mở miệng nói. Xem ra việc trở về với hắn rất quan trọng, xem ra vừa rồi bất an cảm xúc khiến hắn không yên tâm về thế giới nơi hắn đến.

“Theo ta quan sát những năm này, cách vạn năm Hỗn mang lãnh địa sẽ có một lần rung chuyển dữ dội, khi đó sẽ là thời cơ của chúng ta, còn khoảng hai năm nữa!”. Vô Đạo hơi chút mỉm cười nói, hắn từng vào Hỗn mang lãnh địa đương nhiên có thể biết được Hỗn mang lãnh địa đặc thù, tu vi cao không đồng nghĩa có thể đi sâu vào bên trong, mặt khác cho dù tu vi yêu đi một chút nhưng đáp ứng được điều kiện ngược lại là có thể an toàn đi vào. Thần Quân cùng Cường không phải tầm thường thiên kiêu, lại đều có khả năng đi vào Hỗn mang lãnh địa, tuy rằng theo hắn nghĩ có lẽ chỉ mới ở ngoài rìa tìm hiểu nhưng như vậy cũng có thể giúp hắn rất nhiều.

“Hai năm sao?”. Thần Quân có chút trầm ngâm. “Như vậy hai năm nữa ở Hỗn mang lãnh địa gặp!”. Hắn rất nhanh liền quyết định. Việc này với hắn chậm hay nhanh cũng không quan hệ, dù sao hắn cũng không giằng buộc gì, đương nhiên hắn không có không có nghĩa Cường sẽ không, hắn quang sang nhìn Cường nói. “Lê huynh thì sao?”. Tên này không giống lẽ thường suy đoán được, ai biết vì muốn quay trở về hắn có làm cái gì hay không.

“Nếu hai năm mới có thể như vậy ta chỉ có thể đợi hai năm, hi vọng không có chuyện gì...”. Cường ngược lại không có mấy vội vã nữa, chỉ là giọng nói phía sau càng nhẹ nhiều lắm, xem ra hắn thất vọng cũng không nhẹ. “Như vậy ta sẽ đến Hỗn mang lãnh địa đợi các ngươi...”.

“Ha ha! Sảng khoái! Như vậy bản tọa hai năm sau sẽ đến Hỗn mang lãnh địa cùng các ngươi một lần hợp tác!”. Vô Đạo nghe hai người đáp ứng thì cười nói. “Vậy đám Thí luyện giả kia, nếu ta không sai thì bọn hắn tương lại chính là kẻ địch ah...”. Hắn bất chợt nhìn xa xa những Thí luyện giả đang ở xa quan sát cuộc chiến, con ngươi lập lòe sát khí không chút che dấu.

“Với ta không quan hệ! Cho đến lúc bọn hắn còn chưa ngăn cản ta thì chỉ như người qua đường!”. Cường lắc đầu từ chối cho ý kiến.

“...”. Thần Quân hơi chút kinh ngạc nhìn sang Cường, chính như Vũ Thiên cũng là một mặt khó hiểu, Vô Đạo nói không sai ah, những Thí luyện giả kia khi biết đến ở đây kế hoạch e rằng sẽ có chí ít năm thành Thí luyện giả sẽ xem bọn hắn là tử địch, không nhân lúc này mà trừ khử thì còn chờ khi nào? Hai người không tin Cường sẽ ngốc đến mức phạm sai lầm này.

“Huh...”. Vô Đạo nghe vậy đương nhiên cũng có chút bất ngờ, Thần Quân lại không nói gì nên hắn cũng không có ý định tiếp tục. “E rằng sẽ có chút phiền phức nhưng lấy chúng ta lực lượng sẽ không cần sợ bọn hắn, như vậy để xem kẻ nào muốn chết...”.

“Sát khí...”. Bất chợt Vô Đạo ngẩng đầu nhìn phương xa hơi chút kinh ngạc nói, ngay sau đó Cường cũng là ngẩng đầu nhìn về phía đó, tiếp đó là Vũ Thiên, về phần Thần Quân lại không mấy bất ngờ, hắn biết kẻ đến là ai, Ma Quân ah! Ở đây bất giác nhiều hơn một cái người vô hình Tử y nữ tử.

“Là bằng hữu...”. Thấy Vô Đạo nhíu mày thì Thần Quân vội nói. Không may để tôn đại thần này xuất thủ công kích thì Ma Quân cường thịnh hơn nữa cũng ăn cái trọng thương, đồng thời với ngăn cản lại Vô Đạo hắn lập tức thông tri Ma Quân không cần “kích động” hai quái vật trước mặt.

“Như vậy ta sẽ đi trước tập hợp nhân thủ, hắc hắc, ta đợi ngày này đã lâu...”. Vô Đạo nghe vậy thì không để ý nữa mà cười quái dị nói, thân hình khẽ lắc biến mất, trước khi biến mất vẫn là như có như không nhìn lấy Đạo trần hồ bên dưới, bên dưới có thứ khiến hắn động tâm ah.

“Xem ra hắn cũng nhìn ra...”. Thần Quân hơi rùng mình nói. Còn may kẻ đến là Vô Đạo, nếu là kẻ khác đến e rằng sẽ không đơn giản chỉ là nhìn qua mà thôi. Bên dưới Đọa trần hồ có Đạo trần bi bản thể, tuy rằng không biết nó uy năng có bao nhiêu nhưng có thể trấn áp dây dưa với Thiên Luân bao nhiêu năm đương nhiên cũng là một bảo vật kinh thế, vật này đương nhiên sẽ đem đến tranh đoạt máu tanh. Còn may Vô Đạo không nhúng tay, vật này tạm thời vẫn nằm trong khống chế của hắn, về phần Cường, nếu muốn đã trực tiếp cướp đoạt rồi, có lẽ vì nể mặt Thiên Quân nên mới không cướp đoạt.

“Ma Quân!”. Cường hơi nhìn chút Vô Đạo rời đi rồi lại nhìn phương ra lạnh nhạt phun ra hai chữ, Ma Quân rất nhanh liền đến. Hắn lại nhìn sang Tử y nữ tử. “Cô còn muốn ở đây làm gì? Chuyện cũng đều đã nghe, còn muốn lưu lại có chuyện?”. Là hạ lệnh trục khách ah.

“Ngươi...”. Tử y nữ tử không ngờ Cường lại đột nhiên nói ra như vậy, nàng dù sao cũng là một cái mỹ nhân bại hoại ah, tên này không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Nàng từ lúc Vô Đạo đến đã trực tiếp không được nhìn đến đã đủ khó chịu nhưng nàng nhịn, lúc này lại còn muốn đuổi nàng đi có ý gì? Nhất định có âm mưu không muốn cho nàng biết.

“Đúng vậy! Chuyện cũng đã nghe, hi vọng cô nương có thể rời đi, ta còn dễ nói chuyện, tên kia sắp đến, nếu cô không đi e rằng phải tổn hao Hỗn độn cảnh ấn ký ah!”. Thần Quân hơi có chút hiểu ý Cường phối hợp nói. Cường giống như đang muốn giúp hắn, Đạo trần bi đem đào lên khí tức chắc chắn rất đáng sợ, số lượng người biết càng ít càng tốt. Mặt khác Ma Quân đến đây, lấy tên kia thô bạo tính cách, Tử y nữ tử e rằng ăn cái đau khổ.

“...”. Vũ Thiên tuy rằng không hiểu hai tên kia nổi cái gì chủ ý nhưng cũng không nói chen vào, chỗ này tạm thời là do Thần Quân làm chủ, hắn không nói cũng không có chuyện. Duy chỉ có một cái ăn nuốt không được thắc mắc đó là Thần Quân cùng Cường làm sao lại tin tưởng Vô Đạo kế hoạch nhanh như thế?

Phối hợp với Thần Quân nói, từ phương xa Ma Quân cũng là đang nhanh chóng đến đây, cho dù ở rất xa nhưng huyết quang đã bắt đầu hiển lộ phía cuối chân trời vô cùng bắt mắt.

“Hừ hừ! Nhớ cho kỹ bản tiểu thư tên là Tử Linh Huyên, chớ để các ngươi một ngày rơi vào trong tay ta!”. Nàng hừ hừ hai tiếng tức giận rồi quay người rời đi, Tử vong khí tức từ nàng thể nội truyền ra che kín nàng ma quỷ thân thể, rất nhanh liền biết mất khỏi tầm mắt mấy người.

“Ha, nếu không phải cô biểu hiện trước đó không cùng bọn ta đối địch nếu không cô đã không thể yên lành rời đi!”. Thần Quân bất chợt đối với phương xa nói. Nếu không phải nàng vừa rồi không đứng về phía Thánh Hoàng mấy người thì lúc này mới rời đi e rằng rất khó, chỉ riêng việc ban nãy nàng cũng mấy tên kia liên thủ muốn chém giết hắn đã đủ phải chết, hắn không muốn lưu lại nàng một phần là không muốn để Ma Quân mạo hiểm, một phần khác là do Cường đang đứng trước mặt.

“Đa tạ!”. Giống như hiểu được Thần Quân đang nghĩ, Cường chợt mở miệng nói.

“Ha ha! Không có gì! Chính ta phải nên cảm ơn Lê huynh một tiếng!”. Thần Quân lắc đầu cười nói.

“Kẻ có duyên sẽ có được!”. Cường lại là lạnh nhạt nói. “Vật này tuy rằng cường đại nhưng ta có cảm giác nó không thích hợp với ta!”.

“...”. Vũ Thiên một mặt đầy hắc tuyến, hai tên này nói cái gì đây, hắn không hiểu một cái gì ah.

“Tại sao Lê huynh không lưu lại Vô Đạo người kia một chút? Kế hoạch kia e rằng không đơn giản!”. Thần Quân lúc này mới quay lại nói chuyện kia. Tuy rằng nói việc này là tạo nên đồng minh nhưng liên lụy cũng rất lớn, nếu không cẩn thận đối đãi có khí còn là dẫn lửa thiêu thân cũng không sai biệt.

“Nghe nhiều cũng vô ích! Chỉ cần biết có cách có thể rời đi là được rồi, ta cảm thấy mình cần trở về..”. Cường lắc đầu nói. “Ta không tin hắn!”. Hắn chợt bổ sung.

“Quả nhiên...”. Thần Quân nghe vậy thì cũng nhếch mép cười nhạt nói. Hắn không tin Cường sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy, xem ra vẫn là vô cùng đề phong Vô Đạo, chính hắn cũng không tin Vô Đạo, chí ít còn chưa tin được.

“Như vậy trước tiên ta giúp ngươi đem vật kia lên, tránh đêm dài lắm mộng!”. Cường tay hóa chảo chụp xuống Đạo trần hồ nói. Đạo trần hồ cấm chế tuy rằng bị Thần Quân đánh cho tổn thương một mảng lớn nhưng như cũ cũng không phải dễ chơi, Cường có lẽ quá chủ quan rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.