Chương trước
Chương sau
“Mẫu thân! Bên kia đánh càng thêm kịch liệt rồi...”. Hiên Viên Kinh Thiên khiếp sợ nhìn Đạo trần hồ phía trên chiến cuộc không dấu được khiếp sợ nói. Từ nửa tháng trước hắn đã kinh sợ Vũ Thế Nguyệt người thân không ít, một cái Thần Quân, lại thêm một cái Vũ Thiên, hắn thậm chí còn có cảm giác mình muốn có được nàng chỉ như cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi, cho dù hắn có Hiên Viên hoàng triều đằng sau chống lưng nhưng chỉ sợ còn chưa có khả năng đi ép hôn Vũ Thế Nguyệt.

“Bọn hắn... Tiểu Nguyệt...”. Thiên Âm Thánh Cô muốn nói gì đó lại thôi, bà ta chỉ có thể âm thầm thở dài, ai biết được bọn hắn lấy tư thế đều là đỉnh cấp thiên tài đến Đạo trần hồ để chứng đạo của mình thì gặp phải nhiều chuyện như vậy, Vũ Thế Nguyệt đột nhiên nhiều hơn ra hai cái tộc nhân không nói, đại chiến kinh thiên động địa của Thần Quân và Vũ Thiên cũng là từ nàng mà bắt đầu, lúc này đây nàng lại đang bị bắt làm con tin, thân là sư phụ nhưng bà ta cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có thể ngậm ngùi mà thở dài.

“...”. Không phải chỉ có Thiên Âm Thánh Cô một góc nói chuyện này, khắp nơi Thí luyện giả đang vây quanh Đạo trần hồ đều hiểu được, bọn hắn đang không ngừng bàn tán nhiều chủ đề khác nhau, thậm chí Thần Quân chiến tích trước đó ở Luyện hồn cốc cũng được nhắc đến...

“Ầm!” “:Uỳnh!”. Lại một tiếng nổ kinh thiên đọng địa vang lên, cả một cùng không gian rộng lớn mấy chục dặm như là kính vỡ ầm ầm phá toái, vòng chiến này so với Thần Quần cùng Vũ Thiên từng đánh chỉ có hơn chứ không kém!

Cả một vùng rộng lớn hư không bị đánh vỡ ra đen kịt, có thể thấy không ngừng có quang hoa bắn loạn, cùng với đó thỉnh thoảng lại có từng nhánh dây leo như sỏ xuyên hư không đâm loạn khắp nơi làm cho Thí luyện gải đang quan chiến đều phải lui lại tách ra khoảng cách, thỉnh thoảng lại có cả một biển cát như muốn lao ra khỏi hư không khắp nơi bôn tẩu... Chỉ có thể dùng một từ diễn tả lúc này đại chiến, loạn!

“Các ngươi đều phải chết!”. Đột nhiên một tiếng như gầm thét vang vọng, giọng nói như chuông đồng ngân vang, cho dù cả một vùng không gian rộng lớn đang bị phá toái lợi hại cũng như bị một tiếng gầm này đông lại, chỉ là từ xa đang quan chiến không có ai biết được hoàn cảnh bên trong, những kẻ có thể thấy dĩ nhiên không có ai ở chung với phần đông những Thí luyện giả kia.

“ù ù...”. Phía trên Đạo trần hồ Thần Quân thân thể đột nhiên bành trướng, bạch y nhuốm máu đương nhiên không chịu được hình thể biến hóa liền như tấm vải mỏng bị xé rách, thân thể hắn chưa đến một hơi thở đã cao hơn ba mươi trượng, gần như đạt đến bốn mươi trượng, tay trái ôm lấy thân hình nhỏ bé Vũ Thế Nguyệt như một cái quái vật khổng lồ ôm tiểu nhân vô cùng có trùng kích thị lực, hắn tay phải lại là giơ thẳng lên cầm trong tay một vòng sáng lớn, chính là Thiên Luân bản thể!

“Thái sơ thân thể...”.Như có tiếng nói nỉ non từ bên trong Thiên Luân vang lên, nó bản thể nhẹ rung, Thời không lực lượng thoải mái tràn ra, được Thần Quân truyền vào lực lượng nó tạm thời có thể đánh một trận.

“Đây là... Cự nhân tộc?”. Trái với Thiên Luân nhận biết, năm vị đỉnh cấp thiên kiêu đang cùng Vũ Thiên, Hư không thiết thụ, Sa yêu và Vũ Thiên kịch chiến đều kinh ngạc một tiếng, hình thể này đương nhiên được nghĩ đến đầu tiên chính là Cự nhân tộc, thế nhưng còn khí tức huyền ảo đang từ thân thể không bị khống chế tràn ra kia là có chuyện gì? Bọn hắn đều không giải thích được, Cự nhân tộc giống như không có cái này đặc trưng này đi?

“Hừ!”. Thần Quân hóa thân Thái sơ chân thân cũng không nói nhiều, chỉ hừ lạnh một tiếng, Thời không lực lượng truyền vào Thiên Luân sau đó đánh về phía một vị bí ẩn thiên kiêu đang cùng Hư không thiết thụ kịch chiến, trong lúc này hắn có hai lựa chọn, một là tung hết sức mạnh tốc chiến tốc thắng sau đó rời đi tìm một chỗ chữa thương cho Vũ Thế Nguyệt, một cách khác đó là kéo dài thời gian đợi Ma Quân đến sau đó tại Đạo trần hồ này trực tiếp tìm cách cứu Vũ Thế Nguyệt, về phần bọn người này, Ma Quân tuyệt đối không cho bọn hắn sống tốt! Thiên Quân lúc này đã không thể liên lạc, xem ra bên kia cũng đến lúc mấu chốt.

‘Ầm” “ầm”. Hư không như một màn kính mỏng không chịu nổi rung động, theo Thần Quân vùng Thiên Luân đến đâu thì hư không phá toái đến đó, công kích trực hướng một vị Thiên kiêu nhưng ảnh hưởng vẫn vô cùng lớn, còn không có ai dám xen vào ngăn cản một kích này.

“Không tốt”. Đang cùng Hư không thiết thụ kịch chiến Thiên kiêu thầm hô một tiếng không ổn, Hư không thiết thụ tuy rằng bị thương nhưng nó thần thông không phải chuyện đùa, bị nó quấn lấy tuy rằng cũng không quá chât vật nhưng cũng khá khó chịu, Thần Quân lúc này đột nhiên bộc phát khiến hắn lâm vào tình thế khó khăn. “Hủy diệt kinh tình!”. Hắn đương nhiên không dám giữ lại mà mở miệng gầm lên, Hủy diệt chi lực như thủy triều đột nhiên từ hắn thể nội tràn ra hình thành một Hủy diệt chi vực rộng hơn hai mươi trượng, thậm chí còn có xu thế đẩy ra Hư không thiết thụ, biến hóa nhanh chóng, như có một vụ nổ lớn đột nhiên sinh ra, khí lãng kinh khủng đánh úp về phía đang lao đến Thần Quân.

“Ầm”. Một tiêng nổ lớn kinh thiên vang lên, Thần Quân thế như chẻ tre đánh xuyên qua khí lãng đánh thẳng lên Hủy diệt chi vực, lực lượng vậy mà không có bao nhiêu suy giảm, có thể thấy vận dụng Thái sơ chân thân hắn có bao nhiêu kinh khủng lực lượng.

“Xoạt!”. Đột nhiên một tiếng xé rách vang lên, một cái đầu lâu trắng bạch hư ảnh lao về phía Thần Quân há miệng liền táp hắn, lực chọn thời điểm cũng không thể nói là không hợp lý.

“Hừ!”. Thần Quân con ngươi co lại hừ lạnh. Kẻ xuất thủ không sai biệt thì chính là kẻ kế thừa Tử vong lực lượng kia, đầu lâu mà trắng mang theo đậm đặc Tử vong lực lượng ah. Không dám lơ là hắn lập tức gọi ra Luân hồi chi bàn chắn ngay trước mặt đầu lâu, đầu lâu mang theo Tử vong lực lượng muốn phá được Luân hồi chi bàn phòng ngự cũng không phảu chuyện dễ, hắn lúc này muốn một kích đánh cho kẻ mang Hủy diệt chi lực kia không thể tiếp tục tham chiến nữa.

“Hắc...”. Thế nhưng chưa kết, Thần Quân tế ra Luân hồi chi bàn ngăn cản đầu lâu màu trắng thì một tiếng xé gió chói tai vang lên, một ánh kiếm mang theo rực rỡ quang hoa đâm thẳng về phía mi tâm của hắn, tốc độ, góc độ cùng thời điểm vô cùng tinh chuẩn.

“Là ngươi...”. Thần Quân kinh nghi một tiếng, không ngờ lại là liên hoàn đánh lén, không những thế kẻ đến sau lại là kẻ Thần Quân hắn biết, kẻ góp một phần lực lượng đánh ra Hư thiên bí cảnh này, Thánh Hoàng. Ánh kiếm kia đương nhiên là được phát ra từ Vạn tượng chi kiếm rồi. Biết Vạn tượng chi kiếm đáng sợ, cộng thêm nơi này không có nhiều áp chế như ở bên ngoài Hư thiên bí cảnh hắn đương nhiên không thể qua loa, tay phải buông tha công kích đang đánh về phía kẻ kế thừa Hủy diệt chi lực chuyển sang đánh lên ánh kiếm.

“Oàng...”. “Choeng”. Hai tiếng nổ một trầm đục, một trong trẻo lần lượt vang lên gần như đồng thời, cự lực như muôn hủy diệt khắp nơi sinh mạng, cho dù là ở rất xa đang quan sát đám Thí luyện giả cũng nghe thấy rõ ràng cùng động dung, cùng với đó Thần Quân thân thể to lớn cũng bị đẩy lùi hơn ba mươi dặm mới miễn cưỡng dừng lại, thậm chí còn có thể thấy hắn thân thể đang nhẹ chấn động, lực lượng quá lớn khiến hắn cho dù là Thái sơ chân thân cũng ăn không tiêu ah.

“...”. Thần Quân cự đại thân thể không thể đứng vững đương nhiên kẻ cùng hắn đối địch cũng không được dễ chịu, chỉ thấy hư không vỡ ra, hai người chật vật bị đánh bay ra khỏi nguyên bản vị trí ẩn nấp, một kẻ được bao bọc bên trong Tử vong lực lượng, một kẻ thì tay cầm một thanh kiếm đnag phát ra vô số quang hoa đủ loại màu sắc, bọn hắn đều có tu vi Thánh tổ bước thứ chín hậu kỳ!

“Hừ! Thánh Hoàng! Ngươi vẫn là thích đánh lén như vậy sao?”. Thần Quân giọng nói ầm ầm rung động vang lên. “Uổng công Thánh tộc ngươi ở Thượng cổ từng xưng bá tinh không...”. Hắn có chút mỉa mai nói.

“Ha ha, Vũ Thiên Quân ah Vũ Thiên Quân, ngươi lúc này đã cùng đường mạt lộ, cho dù ngươi chiến lực nghịch thiên nhưng bị thương cũng không nhẹ, cho dù thêm vào Vũ Thiên ngươi cũng không thể chống lại được ta cùng năm vị Đạo hữu, chịu chết đi!”. Thánh Hoàng nghe vậy cũng không đàm luận mà cười lạnh nói, một kích không thành hắn đương nhiên cũng có thất vọng, chỉ là rất nhanh liền qua đi, một kích gioa thủ cho hắn biết Thần Quân bị thương chắc chắn rất nghiêm trọng, không nhân cơ hội này trừ khử thì còn đợi khi nào? Từ lúc đi vào Hư thiên bí cảnh này đây là lần đầu tiên hắn cùng Thí luyện giả trước mặt nhiều người chính diện chém giết ah, cơ hội gặp Vũ Thiên Quân bị thương cũng không nhiều, nên tận dụng mới phải đạo ah.

“Khặc khặc! Không sai, hắn bị thương chắc chắn không nhẹ, chúng ta hợp lực có khả năng tru sát hắn!”. Kế thừa giả mang Tử vong lực lượng vừa mới đánh lén Thần Quân cũng cười lạnh nói. Bọn hắn năm người ban đầu cũng không có cái gì liên hệ, thế nhưng lúc này lòi ra một cái Thần Quân cường đại thậm chí còn nhỉnh hơn bọn hắn, kẻ này giống như lại cùng Vũ Thiên có quan hệ, nếu để hai kẻ này ở toàn thịnh thì bọn hắn e rằng không có cơ hội, nhân lúc này tiên hạ thủ vi cường mới là thượng sách, năm kẻ liên hợp, lúc này thêm một cái Thánh Hoàng nữa!

“Chỉ bằng các ngươi?”. Thần Quân nghe vậy thì lạnh lùng nói. “Bổn tọa chờ mong ah! Luân hồi đại chu thiên!”. Hắn thu lại ba loại lưc lượng mà thúc dục Luân hồi chi lực đến cực hạn, gọi là Thần thông mạnh nhất hắn có thể vận dụng bên trong Dung thiên chiến quyết.

“Thánh quang thiên lục!”. “Vạn tượng đệ tam trảm!”. Thánh Hoàng thấy vậy thì cũng không dám lơ là, tay trái như nâng lên một khối thủy tinh cầu ánh sáng, tay phải lập tức toàn lực huy động Vạn tượng chi kiếm đâm về phía Thần Quân, lấy hắn lúc này tu vi, điều khiển Vạn tượng chi kiếm đến đệ tam trảm đã là tối thượng, cùng Thần Quân chém giết hắn đương nhiên không dám bảo lưu.

“Hủy diệt diêm kinh!”. Kẻ kế thừa Hủy diệt chi lực ban nãy tránh được một kiếp đương nhiên cũng không dám bảo lưu, lực lượng như không có giới hạn đánh về phía Thần Quân, Hư không thiết thụ ban nãy đã bị dư chấn đẩy lùi, hắn không lo như vậy ah.

“Tử vong ma ngục!”. Vị thiên kiêu cuối cùng cũng chính là lúc này đánh lén Thần Quân thân mang Tử vong lực lượng cũng hét lớn, Tử vong lực lượng truyền ra thì phía sau lưng hắn như có như không xuất hiện một cái cánh cổng lớn bóng mờ, cổng lớn mở ra thì như có âm phong từ địa ngục thổi quét lao về phía Thần Quân, lúc này đây ba đạo công kích cùng nhau hướng đến đang tung ra đại thần thông Thần Quân.

“Lùi...”. Đột nhiên Thần Quân mở miệng hét lớn làm cho cả năm vị Thiên kiêu cùng Thánh Hoàng cảm thấy có gì đó không ổn, thế nhưng ngay sau đó một tiếng “Bạo!” vang lên, nhanh đến mức làm cho lấy tốc độ làm đầu Thần Anh Vô Địch cũng không thể tránh thoát!

........

Cách Đạo trần hồ hơn năm trăm vạn dặm một chút, một đôi nam nữ đang nhàn nhã đi bộ về phía Đạo trần hồ. Nam một thân y phục màu xanh lá nhạt, tóc dài qua vai tùy ý tung bay có chút rối, vóc người cân xứng, cũng xem như cao lớn, hắn quanh thân như có như không đạo vận huyền ảo không ngừng biến hóa, khuôn mặt kỳ lạ mơ mơ hồ hồ không thể nhìn thấu nhưng có thể nhìn thấy hắn đang nghĩ đến chuyên vui gì đó nên nhếch mép cười cười. Nữ nhân đi song song với hắn cũng không nói gì, khuôn mặ thanh tú, dáng người lồi lõm được bao bọc bên trong bạch y nhẹ nhàng làm người ta như muốn bị hút vào, đặc biệt, nàng quanh thân cũng là như có như không tràn ra bí ẩn khí tức vô cùng cường đại.

“Mỹ tử tỷ tỷ, ngươi xác định tên kia đang ở Đạo trần hồ?”. Đột nhiên lam y nam tử quay sang nhìn mỹ nhân hỏi. Bọn hắn đã đi như vậy có tám ngày rồi, mục đích chính là tìm một người.

“Huh! Tin tức ta nhận được mới nhất thì hắn đã đột phá thành công đi đến Đạo trần hồ, còn nữa, ta đã nói ta là Vũ Thiên Tình, cái gì mà mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi không thấy phiền sao?”. Mỹ nhân quay sang nhìn nam tử lườm lườm nói. Cả nửa tháng nay tên này vẫn không chút thay đổi cách xưng hô đây.

“Hì hì! Ta mới là không thấy phiền đó!”. Nam tử cười cười nói. “Các ngươi mặc y phục như vầy không phải cũng rất vướng víu sao? Không phiền ah!”. Hắn âm dương quái khí nói.

“Ạch...”. Mỹ nhân mặt đầy hắc tuyến không biết nói làm sao cho phải, từ bé đến lớn y phục luôn là như thế, khi nào thành rườm rà vướng víu rồi? “Ta nhắc lại một lần cuối, ta tên Vũ Thiên Tình, ngươi không cần gọi như ban nãy nữa...”.

“Vậy gọi là gì được? Vũ tỷ tỷ? Tình tỷ tỷ? Tình nhi?”. Nam tử ra điều khó nghĩ vuốt cằm nói.

“Ya... Ngươi...”. Mỹ nhân mặt đen lại muốn lập tức lao lên đâm chết nam tử trước mặt, tên này không biết nói mấy cái này với nữ nhân không phải chê bọn họ già sao? Đáng chết! Chỉ là ý nghĩ vọt qua một cái liền biến mất không còn tăm hơi, quái vật này nàng hết sách ah...

“Huh...”. Bất chợt nam tử nhìn phía xa con ngươi lập lòe. “Năng lượng thật đáng sợ...”. Nói xong thì thân hình cũng hư không tiêu thất mà không để lại chút nào không gian rung động, quỷ dị đến khó nói nên lời.

“...”. Mỹ nhân phản ứng đương nhiên có chút chậm hơn, khi nàng nhận ra thì nam tử đã biến mất. lắc đầu thở dài nàng cũng phi thân lên bầu trời hóa thành một tia sáng biến mất về phía nàng nhận thấy có dị tượng, nam tử kia đương nhiên đã đi về phía đó, chỗ đó cũng chính là Đạo trần hồ vị trí ah.

Thần Quân nếu nhìn thấy hai người đương nhiên liền nhận ra, là Cường cùng Vũ Thiên Tình tổ hợp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.