Chương trước
Chương sau
Đạo trần hồ bên ngoài.

“Hừm! Hắn ucngf kẻ nào ở bên trong Cấm chế?”. Một vị Thiên kiêu đột nhiên mở miệng, bọn hắn từ khi đến đây đã đợi bên ngoài cấm chế một khắc rồi, thời gian này bọn hắn cũng không có bao nhiêu nghị luận àm chỉ là đợi Vũ Thiên đi ra cấm chế, nếu bọn hắn công kích đương nhiên có thể phá vỡ cấm chế nhưng làm như vậy không phải sẽ phá đi chính cái quy định mà bọn hắn đặt ra hay sao? Kết quả đành đợi ah!

“Có hai người cùng hắn ở bên trong cấm chế, một nữ nhân tên Vũ Thế Nguyệt cùng một kẻ tên là Thần Quân!”. Có tu giả mở miệng nói. “Bọn hắn giống như đều là Nhân tộc!”. Hắn bổ sung.

“Hắn cũng là kẻ lập nên quy tắc, tại sao lại tự mình phá vỡ quy tắc?”. Có thiên kiêu lạnh lùng nói. Cái danh đứng đầu Đạo trần bi cùng uy danh của Vũ Thiên giống như cũng không uy hiếp đến bọn người này, bọn hắn không có bao nhiêu sợ hãi cho thấy bọn hắn cũng không phải hời hợt thế hệ, cộng thêm ở đây rất đông người, đương nhiên sẽ có nhiều kẻ không sợ Vũ Thiên.

“Là do tên gọi là Thần Quân kia, cấm chế này có lẽ cũng là do hắn bày ra”. Có Thiên kiêu có vẻ tận mắt nhìn thấy sự việc nói. “Tu vi của Vũ Thiên giống như lại đề thăng nữa rồi, các ngươi cũng nên cẩn thận đừng khinh địch!”.

“Ha! Một đám chỉ biết nói lớn, trước mặt Vũ Thiên các ngươi có kẻ nào dám nói, quy tắc này có thể ước định được bao nhiêu? Côt linh tộc ta không tham gia lần này!”. Có một vị Thiên kiêu lại cười lạnh nói. Phía sau hắn có bảy tám người cũng là theo hắn lui lại.

“Cốt Minh! Uổng công ngươi là một cái thiên tài...”. Có kẻ trào phúng nói.

“Hừ! Như vậy để ta xem hôm nay có kẻ nào có gan dám hướng Vũ Thiên trừng phạt, Cốt linh tộc lui lại!”. Gọi là Cốt Minh cười lạnh.

“...”. Thiên kiêu tập hợp lại mục đích là trừng phạt kẻ vi phạm quy định nhưng khi biết kẻ vi phạm là Vũ Thiên thì đã có nhiều kẻ muốn thu lại ý định, tuy nói bọn hắn là Thiên kiêu có kiêu ngạo rất lớn nhưng đối mặt với Cường giả như Vũ Thiên có mấy kẻ có lòng tin chiến thắng? Bao nhiêu kẻ đã thử nhưng có ai thành công? Vũ Thiên đâu phải chỉ có hư danh, hắn thậm chí được xem như Thí luyện giả có tiềm lực cao nhất bên trong Hư thiên bí cảnh đây. Điều này cũng có thể thấy có nhiều kẻ muốn nhân cơ hội này tập hợp một đám người vây giết Vũ Thiên, hắn dù cường đại nhưng chỉ có một mình, liên thủ lại thì đám thiên kiêu này có khả ăng chém giết hắn, dĩ nhiên có lẽ trả giá cũng không nhỏ.

“Ồ? Cô cô của hắn?”. Đột nhiên một vị Thiên kiêu kinh ngạc nói. “Nguyên lai là như vậy...”. Sau đó hắn nói một số chuyện xảy ra trước đó xảy ra, đương nhiên mục đích chủ yếu đó là Vũ Thế Nguyệt thân phận là Cô cô của Vũ Thiên.

“Ầm!”. Cấm chế được Thần Quân tạo nên đột nhiên nổ vang vỡ ra, một bóng người màu đen bị đẩy bay ra ngoài, là nữ nhân! Lực lượng kinh khủng lập tức tàn sát bừa bãi xung quanh khiến cho tất thảy tu giả đều giật mình kinh hãi né tránh cùng xuất thủ ngăn cản, nữ nhân bị đánh bay ra ngoài chính là Vũ Thế Nguyệt, nàng quan thân lực lượng cũng vô cùng bá đạo, chỉ là quanh thân được bao phủ một loại lực lượng kỳ dị nên cũng không có bị lực lượng cuông bạo kia đả thương, thế nhưng nàng khuôn mặt vẫn không che được sự lo lắng cũng bất đắc dĩ.

“Các ngươi...”. Nàng há miệng định nói gì đó nhưng đã muộn, đại chiến đã đến rồi.

“Ngươi là kẻ đầu tiên có thể ép Bản thiếu gia xuất ra chân chính thực lực!”. Cấm chế vỡ ra thì khói bụi cũng một trận cày lên, các loại lực lượng đan xen lẫn lộn khiến không ai cóa thể nhìn thấy bên trong cảnh tưởng, một giọng nói non nớt cùng lạnh lùng vang lên từ bên trong đó.

“Ha ha, từ khi bản tọa xuất đạo đến nay ngươi là kẻ đầu tiên dám nói câu nói đó, cùng ta giao thủ lại dám lưu thủ, ngươi tiểu tưt còn non lắm...”. Một giọng cười khác lạnh lùng vang lên. “Nếu không chứng minh được ngươi không phải giả mạo ngươi đừng hòng dời khỏi...”. Giọng nói đương nhiên là của Thần Quân, kèm theo đó lực lượng vốn cuồng bạo sau khi cấm chế bị đánh vỡ lại càng thêm hỗn loạn, hai bọn hắn giống như không có ai để ý đến xung quanh Thiên kiêu các tộc ah.

“Hừ! Dựa vào ngươi? Thiên phạt!”. Bên trong hỗn loạn một tiếng gầm lên, lập tức cả một cùng hỗn loạn như lâm vào đông đặc dần dần tĩnh lặng lại, cả không gian chỉ còn lại một loại lực lượng duy nhất lan tràn, Thiên phạt lực lượng!

“Các ngươi những kẻ này thân mang Chung cực lực lượng nhưng vĩnh viễn không biết cách vận dụng chân chính, dựa vào nó các ngươi tuyệt đối không bao giờ có khả năng vượt qua tiền nhân! Muốn cùng ta đối kháng lại càng không có khả năng!”. Thần Quân giọng nói lạnh lùng vang lên. “Luân hồi!”.

“...”. Một loại lực lượng là muốn khóa lại không gian không cho bất kỳ lực lượng nào di động, một loại lực lượng lại muốn khuấy lên tất cả đưa vào hỗn loạn, hai thái cực hoàn toàn khác nhau lập tức hình thành như muốn tách đôi phiến này thiên địa, uy năng kinh thiên động địa.

“Đây là...”. Đám tu giả vốn đang ở bên ngoài cấm chế xem náo nhiệt thì đột nhiên Cấm chế vỡ ra, cấp độ lực lượng kinh khủng liên tục đề thăng khiến cho bọn hắn vô cùng kinh hãi, cho dù là những kẻ được cho là kẻ chế định quy tắc ở Đạo trần hồ cũng không có một cái ngoại lệ, bọn hắn đều tránh đi phạm vi va chạm hơn trăm dặm mới dừng lại, bên trong phạm vi đó như cũ chỉ có ba người, Vũ Thiên, Vũ Thế Nguyệt cùng Thần Quân!

“Làm sao có thể? Hắn đã cường đại đến như vậy rồi?”. Có một vị Thiên kiêu giống như không thể chấp nhận được việc này trán nổi đầy gân xanh khiếp sợ nói. Hắn giống như đã quên cái kia quy định, Đạo trần hồ lần này tranh đấu chỉ sợ không đơn giản là va chạm mà thôi, dù sao hai tên kia cũng còn chưa chính thức vận dụng toàn lực.

“Cấp độ này đã gần vô hạn Hư vô cảnh Thánh hiền mới có lực lượng rồi!”. Cô Lân Đế ngưng trọng nhìn phía xa xa hai cái khu vực đang lẫn nhau va chạm giưa không trung kia nói. Hắn quanh thân lực lượng cũng đang mãnh liệt sôi trào, con mắt bắn ra chiến ý mãnh liệt như muốn lao vào cuộc chiến kia, chỉ là hắn vẫn đang cố kìm nén lại, xếp hạng thứ tám Đạo trần bi hắn tuyệt đối có tư cách này, cho đến nay còn chưa ai biết hắn chính xác chiến lực ah.

“Cùng Vũ Thiên tranh đấu là ai? Chỉ sợ cũng không phải kẻ vô danh! Làm sao lại có một cái nữa?”. Có Thiên kiêu cũng ngưng trọng nói. Nên nhớ Vũ Thiên đến nay chính là tồn tại vô địch, không có bất kỳ kẻ nào có tự tin một mình có thể đánh bại hắn, Thần tộc đệ nhất Thiên kiêu nghe nói cũng chỉ cùng hắn bất phân thắng bại mà thôi, tuy rằng hai tên kia đánh nhau còn chưa đến tới hạn đã dừng lại nhưng từ lúc bọn hắn gia thủ đến lúc kết thúc thì đều là sàn sàn nhau...

“Một cái Nhân tộc tên là Thần Quân, chỉ là giống như có chút khúc mắc gì đó...”. Có Thiên kiêu nghiêm nghị nhìn phía xa hai bên lực lượng tranh đấu nói.

“Lại là Nhân tộc? Bao năm nay rút cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Nhân tộc lại có thể cường đại như thế?”. Có Thiên kiêu có lẽ là Thái cổ chủng tộc thiên kiêu kinh nghi bất định nói.

“Hắc hắc! Hôm nay tinh không đã không như xưa, Nhân tộc ta chính là đệ nhất cường tộc không có một trong, các ngươi những này Dị tộc thì có thể làm được gì?”. Đột nhiên một cái Nhân tộc tu gải cười lạnh nói. Hư thiên bí cảnh mở ra thời gian đầu Nhân tộc chính là khắp nơi bị ức hiếp, còn may có mấy vị Thiên kiêu đi ra chấn động chư tộc thì Tu giả Nhân tộc mới có thể cùng các Cường tộc Thái cổ ngang hàng, chỉ là vẫn có nhiều lúc Nhân tộc tu giả bị “bắt nạt” đây.

“Hừm...”. Đám tu giả tuy rằng nghị luận nói gì đó nhưng có hai việc bọn hắn hầu như đã quên việc trừng phạt gì đó, không thấy những kẻ đến đây nhằm thực hiện quy tắc đều đang khiếp sợ quan sát đằng xa kia sao?

“Bọn hắn nếu tiếp tục đánh nhau không phải sẽ ảnh hưởng đến một phấn lớn Đạo trần hồ sao?”. Lúc này lại có tu giả lo lắng vấn đề khác.

“Hắc hắc! Vậy phải xem có kẻ nào có gan tham gia tranh đấu tách bọn hắn ra hay không ah...”. Có tu giả khác lại lạnh lùng trào phúng nói.

“...:”.

Một góc xa chỗ đại chiến trong đám tu giả lui lại đứng hai nhóm người nhưng đã vô tình đến sát nhau, bọn hắn không khí trầm trọng vô cùng, trong đó có mấy kẻ mồ hôi lạnh đang không ngừng chảy ra, thân thể đều không tự chủ run lên, là đám người Thiên Âm Thánh Hấu cùng Trường Dương Di thiên tông chủ.

“Hắn rút cục là ai...”. Thiên Âm Thánh Cô cùng Trường Dương hai nhóm người đều có chung một thắc mắc đó là Thần Quân kia rút cục là thần thánh phương nào, Vũ Thiên cường đại thì có thể lý giả được, hắn chính là đệ nhất nhân trên Đạo trần bi, uy danh hiển hách, hắn đã vượt ra đám Thí luyện gỉa thông thường một đoạn rồi, thế nhưng Thần Quân thì sao? Hắn không có chút nào danh tiếng.

“Tiểu Nguyệt gia tộc làm sao lại có nhiều quái vật như thế...”. Thiên Âm Thánh Cô con ngươi phức tạp nhìn phương xa nói. Vốn nàng xem ra Vũ Thế Nguyệt đã là siêu cấp thiên tài rồi, chỉ là đem so với hai tên kia lại kém đi không ít. “Không trách hắn lại không xem Thái hư môn vào đâu, chỉ sợ gia tộc kia cũng vô cùng đáng sợ...”.

“...”. Phía sau Thiên Âm Thánh Cô là Hiên Viên Kinh Thiên, hắn lúc này đang kinh sợ nhìn phương xa hai bên tranh đấu, vừa nãy thôi hắn vừa đảo qua quỷ môn quan rồi, Thần Quân tên kia nếu muốn chém giết đương nhiên cũng không xem Đạo trần hồ quy định vào đâu.

“Haizzz...”. Trường Dương thì lại âm thầm thở dài, hắn vậy mà bỏ qua cơ hội vô cùng tốt để có thể kết giao với một vị siêu cấp Thiên kiêu, thậm chí nếu có thể bám theo chân hắn thì ở trong Hư thiên bí cảnh này có lẽ không thiếu chút nào chỗ tốt cho hắn cùng Di thiên tông mọi người. Chỉ là... Hắn chỉ mong Thần Quân không chấp nhặt chuyện trước đó, sau đó hắn lặng nhìn con gái Trường Hinh lặng lẽ thở ra ngao ngán, con gái hắn đem so với người ta thì chính là vịt muốn so với phượng hoàng, giun muốn so với chân long ah!

.....Đang chạy số lượng nên không đòi hỏi số chữ a... TT__TT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.