Chương trước
Chương sau
Tinh không biến động càng thêm cường đại dẫn đến các nguyên địa vốn từ lâu bị dấu đi trong hư không bị ép hiện thế, chỉ có số ít bị ẩn đin bên trong các tiểu thế giới là vẫn chưa hiện thế, theo như Vũ Thiên Quân đã biết thì hầu hết Thái cổ chủng tộc đều là ẩn bên trong những Tiểu thế giới đó! Chủng tộc càng có nhiều cường giả cường đị thì tiểu thế giới đó đương nhiên càng cường đại, khả năng bị Hư không cường đại tự hành phá vỡ càng lâu, càng khó hơn nhiều, trái lại những tiểu thế giới không có cường giả tồn tại bên trong thì nó chỉ như tiểu thế giới bình thường, không được cường giả gia cố cường đại thêm, khả năng bị phá vỡ càng thêm dễ dàng.

Vũ Thiên Quân cùng với dị tộc Đại năng đánh nhau ở Tử hải bờ biển bị vây bên trong Triệt thiên sát thần trận bó chân bó tay, hắn đã nghĩ ra cách dùng cường lực phá hủy Triệt thiên sát thần trận một lỗ hổng để đi ra ngoài, chỉ là hắn không ngờ, cho dù chính như Thánh Hoàng ở chỗ này bày ra Triệt thiên sát thần trận cũng không ngờ chỗ này lại có một tiểu thế giới ẩn thân!

Tiểu thế giới này cường đại không biết nhưng nó vừa mở cửa khẩu đã hoàn toàn khóa lại Vũ Thiên Quân cũng như gần đó Thánh Hoàng và đám người Đại Thánh linh lực, không chút nghi ngờ Tiểu thế giới này có lực lượng vô cùng đáng sợ, không sai biệt lắm nên là một nơi đã tồn tại từ Thái cổ, có lẽ cũng rất cường đại.

Vũ Thiên Quân đang ở trên không trung thì bị rơi thẳng xuống, mà nói đúng hơn thì hắn cũng như Thánh Hoàng cùng đám người Đại Thánh kia bị hút vào bên trong tiểu thế giới kia rồi, phong ấn lực lượng của bọn hắn chính là hư không hành lang sinh ra lực lượng, bọn hắn biến mất để lại Tử hải bờ biển hư không hoang tàn vỡ nát cùng một cái cửa vào đen kịt không ngừng xoay tròn, có lẽ không lâu nữa Tiểu thế giới này sẽ triệt để cùng tinh không dung nhập!

“Đây là...”. Vũ Thiên Quân rơi xuống mặt đất, thân hình hơi lảo đảo một chút, một chút thời gian lực lượng biến mất làm cho hắn không chút thích ứng, chỉ là khi hắn cảm nhận một chút lực lượng thì kinh dị hơn, hắn tu vi là... Thánh cảnh bước thứ bảy! Lại kiểm tra một chút thân thể hắn lại càng thêm kinh ngạc, hắn tu vi là có Thánh cảnh bước thứ bảy không sai nhưng kỳ lạ là Thể nội thế giới vẫn chỉ có một mà thôi. Không tiếp tục để ý thân thể hắn lúc này mới để ý xung quanh, hoang cổ! Đây là điều đầu tiên hắn cảm thấy!

Nơi này thực vật thành thảm cổ thụ cao không dưới trăm trượng, áp lực xung quanh cường đại hơn nhiều so với ngoại giới cho thấy chỗ này hư không đáng sợ, hắn ngoài thấy như vậy thì không thấy gì khác, cũng không hề thấy đám người Thánh Hoàng, thậm chí hắn vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào, cả khu vực này như im lặng! Lại nhìn thiên không, không hề có mặt trời hay thứ nào đó phát sáng nhưng ở đây vẫn quỷ dị sáng như bàn ngày, vận dụng một chút lực lượng hắn quyết định di chuyển nhìn xem chỗ này, trong này ngoài hắn còn có đám người Thánh Hoàng cùng dị tộc Đại Thánh, thậm chí trong này cũng có thể có Thái cổ cư dân nữa, hắn đương nhiên sẽ phải cẩn thận!

Vũ Thiên Quân đám người đánh nhau ngắn ngủi nhưng kịch liệt đương nhiên rất nhanh đã có nhiều thế lực cường giả biết, cấp độ kia chiến đấu đương nhiên sẽ không phải là vô danh hạng người, huống chi tại thời điểm nhạy cảm lúc này, đại chiến kia có khả năng gây nên tinh không chư tộc đại chiến, điều này khiến cho vô số cường giả chạy đến Tử hải, nhưng sau đó không lâu lại có tin truyền ra là Đại chiến quỷ dị dừng lại, bên ngoài Tử hải bờ biển xuất hiện một cái cổng hành lang hư không tỏa ra đáng sợ hư không lực lượng cùng với hoang cổ khí tức, đám người đánh nhau biến mất, không biết đã chết hay đã đi vào hư không hành lang, tạm thời còn không có người dám thử đi vào.

Quay lại bên trong Tiểu thế giới Vũ Thiên Quân chầm chậm đi, càng đi tốc độ càng nhanh, theo hắn thích ứng ở đây hoàn cảnh thì hắn con ngươi càng lúc càng thêm trầm xuống, nơi này có khả năng cho phép Hư vổ cảnh đại năng tồn tại, hay nói cách khác Đại Thánh cực hạn có khả năng ở đây đột phá đến Hư vô cảnh Thánh hiền!

“Điều này sao có thể? Tiểu thế giới này làm so có thể xuất hiện dễ dàng như vậy? Cho dù công kích có cường đại cũng không có khả năng... Tử hải...”. Vũ Thiên Quân lẩm bẩm không ngừng, không lẽ nào nơi này là do gần Tử hải, bao nhiêu năm bị Tử hải ăn mòn nên đã yếu đi, thế nhưng nó tại sao vẫn có cường đại như vậy năng lượng, Vũ Thiên Quân càng nghĩ càng không biết làm sao.

“Huh!..”. Vũ Thiên Quân đang đi đột nhiên dừng lại, phía trước hắn nhìn thấy vật sống, một con kiến đen kịt cao không kém hắn, thân hình cũng dài có hơn một trượng, tu vi lại càng thêm khó tin được, nó có Thần cảnh tứ trọng siêu cấp tu vi! Với tu vi này chưa nói nó hình thể không thể chỉ nhỏ như vậy mà con kiến này giống như chỉ là một con kiến thợ mà thôi, nói cách khác gần đây có khẳ năng có một đàn kiến, lại nghĩ đến số lượng đàn kiến thì Vũ Thiên Quân cũng một trân da đầu run lên.

Hắn nhìn thấy con kiến thì đối phương đương nhiên cũng nhìn thấy hắn, gần như ngay lập tức con kiến đã lao về phía hắn, trước miệng hai cái răng to lớn như một cái kìm kẹp lớn vươn ra cắt về phía hắn.

“Hừ!”. Vũ Thiên Quân hừ lạnh một tiếng vung quyền đánh ra cùng con kiến hai chiếc răng trực diện đối kháng, một cái Thần cấp tứ trọng tu vi mà thôi, hắn nhục thân lực lượng có thể tùy ý nghiền ép.

“Kịch!”. Một tiếng trầm đục vang lên, trái với Vũ Thiên Quân suy đoán là con kiến thân hình nát bấy, nó chỉ bị đẩy lùi hơn ba mươi trượng thì ngừng lại, về phần Vũ Thiên Quân tuy rằng vẫn đứng yên tại chỗ thế nhưng đang im lặng nhìn cánh tay nắm đấm, vừa rồi hắn có cảm giác mình đấm lên một cái Thần chủ cấp pháp bảo ah!

“Ri ri...”. Con kiến lớn bị một quyền của Vũ Thiên Quân đánh bay thì rít lên như là đang tức giận, nó lập tức lại nhảy lên, đang trên không trung thì cái miệng há ra, một cột sáng xanh bắn về phía Vũ Thiên Quân.

“Hử? Phong thần nghĩ...”. Vũ Thiên Quân con ngươi co lại lạnh lùng nói. Nghĩ tộc (Kiến) lến lực mà xưng bá, lực lớn vô cùng, cho dù chính như chân long Thái cổ cũng phải kiêng kị, bên trong đó lại có một chi nhánh đáng sợ là Phong thần nghĩ, tộc đàn này không những có lực lớn mà còn có một dạng thần thông là bắn ra cột gió, điều khiển được cuồng phong, rất đáng sợ! Không sai biệt lắm thì hắn gặp phải một cái Phong thần nghĩ rồi. Hắn tay phải vươn lên xòe ra, Thời không chi lực hiện lên đón lấy hóa giải một chiêu kia của con kiến lớn.

“Ngươi nếu đã có linh trí thì dừng lại đi, ta không muốn giết ngươi..”. Vũ Thiên Quân bất đắc dĩ truyền âm nói. Chỉ là đáp lại hắn không phải thiện chí cho lắm, lại có tám đạo phong nhận bắn về phía hắn từ mấy phương hướng khác nhau.

“Phạm vào lãnh địa tộc ta, chết!”. Một tiếng truyền âm ồm ồm vang lên bên tai Vũ Thiên Quân làm hắn nhíu mày lại, hắn không muốn giết mấy con kiến này không có nghĩa là hắn sợ!

“Ta nhắc lại một lần nữa...”. Vũ Thiên Quân đứng yên tại chỗ uy áp tỏa ra, không phải là Thần chủ cảnh uy áp mà lại là Thánh tổ bước thứ bảy uy áp, chính hắn cũng không khống chế được. “... Không muốn chết liền tránh ra cho ta!”. Hắn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh nói.

“Ri ri...”. Lại có càng nhiều tiếng rít vang lên, hắn đương nhiên liền biết ban đầu con kiến lớn kia rít lên cũng không phải là tức giận mà là kêu gọi đồng loại đến.

“Sa sa..”. Lập tức từ bốn phương tám hướng truyền đến những tiếng sa sa vang vọng, như có vô số côn trùng đang bò đến đây, không cần nghĩ Vũ Thiên Quân cũng biết là đám Phong thần nghĩ này đang chạy lại đây, hắn thu lại uy áp đứng đó nhìn đám Phong thần nghĩ chạy đến càng lúc càng nhiều, việc này cũng tốt, hắn có thể câu thông cùng kẻ cầm quyền hoặc kẻ có tiếng nói ở đây, trước tiên hắn cần biết chỗ này Tiểu thế giới là nơi nào. Rất nhanh có không dưới hai nghìn Phong thần nghĩ đã đứng đầy cả trên đất cùng trên các cây cổ thụ vây quanh Vũ Thiên Quân phạm vi trăm trượng, đen thành một mảnh. Trong đó Vũ Thiên Quân thậm chí đã thấy có Thánh tổ cấp Phong thần nghĩ!

“Rạt rạt...”. Sau đó không lâu có một hàng kiến lớn tách ra, một con càng thêm to lớn Phong thần nghĩ đi ra, nó cao có hai trượng, dài cũng có sáu trượng, trên lưng thậm chí còn có một đôi cánh to lớn.

“Nhân loại? Một cái Nhân loại làm sao có thể đi vào Hư thiên bí cảnh?”. Cự nghĩ cũng không mở miệng nói thế nhưng giọng nói ồm ồm vang lên rung động. Con kiến này tu vi càng là có Thánh tổ bước thứ năm đỉnh phong tu vi, tuy rằng kém Vũ Thiên Quân tu vi nhiều lắm nhưng vẫn không chút e ngại nói.

“Hư thiên bí cảnh? Ta là Nhân tộc thì đã làm sao? Nơi này ta muốn đi vào ai có thể cấm?”. Vũ Thiên Quân nhíu mày. Cự kiến kia giọng nói tròa phúng không chút che dấu, giống như Nhân tộc vô cùng yếu kém, một cái Thánh tổ bước thứ năm hắn cho dù không dùng Luân hồi chi lực cũng có tự tin một trận chiến.

“Ha ha! Nhân tộc các ngươi bất quá chỉ như thức ăn của chủng tộc khác mà thôi, bọn hắn làm sao có thể để ngươi đi vào nơi này? Nhân tộc các ngươi trong mắt chúng ta chính như sâu kiến nhỏ yếu mà thôi!”. Cự kiến cười ầm ầm nói.

“Hắc...”. Vũ Thiên Quân như cười không phải cười nhìn Phong thần nghĩ to lớn kia nhếch mép. “Ngươi không phải cũng chỉ là cái kiến lớn thôi sao?”. Hắn cười nhạt nói. Hắn ghét cái cảm giác bị người nhìn như thế kia, cứ như cao cao tại thượng, hắn đang nghĩ có nên nướng con kiến kia lên, kiến nướng hắn còn chưa thử bao giờ.

“Hử? Muốn chết!”. Cự kiến nghe vậy thì như cuống nộ hống lên, thân hình như thiểm điện lao về phía Vũ Thiên Quân.

“Vốn không muốn cùng các ngươi xung đột nhưng xem ra không được!”. Vũ Thiên Quân lắc đầu lạnh lùng nói. “Như vậy ta đành đại khai sát giới!”. Hắn quanh thân Thời không chi lực nhộn nhạo tràn ra, phối hợp với tu vi Thánh tổ bước thứ bảy Vũ Thiên Quân thậm chí còn cảm thấy mình chiến lực so với Đại Thánh càng thêm cường đại, không lẽ đây chính là sự cường đại của việc cùng lúc sử dụng ra hai loại tương đương lực lượng?

“Thời không thiên nhận!”. Vũ Thiên Quân tay trái năm ngón tay xòe ra vạch phá không trung, hư không như rung động thế nhưng cường đại không bị phá vỡ, năm đạo mắt thường có thể thấy được màu xám như hình nguyệt nhận lao về phía Phong thần nghĩ to lớn đang lao về phía hắn.

“Đây...?”. Cự nghĩ kinh hãi. “Thời không chi thế...”. Nó quanh thân đột nhiên bắn lên hắc khí đen kịt, hắc khí cũng không phải Ma khí mà là một loại khác lực lượng, cự nghĩ tuy kinh hãi nhưng tốc độ không giảm vẫn lao về phía Vũ Thiên Quân, miệng phụt ra một đạo phong nhận chém về phía Vũ Thiên Quân sau đó hét lên. “Giết hắn!”.

“Xiu xiu...”. Theo cự nghĩ hét lên thì hơn hai nghìn Phong thần nghĩ khác cũng bắn ra phong nhận đánh về phía Vũ Thiên Quân, xem ra là muốn dùng số lượng chém giết hắn.

“Ầm...”. Công kích đánh lên hai bên, con kiến lớn lấy tốc độ còn nhanh hắn tốc độ lao về phía Vũ Thiên Quân bắn ngược lại đụng đổ mấy mươi cây cổ thụ mới dừng lại, về phần Vũ Thiên Quân bị hơn hai ngàn đạo phong nhận vây kín đánh lên hắn Thời không chi thế đang bảo vệ quanh thân, xung quanh đất đá lập tức bị đánh cho bay lên tán loạn, bùi bay cùng lá cây bay loạn.

“Các ngươi nên trả giá!”. Giọng nói của Vũ Thiên Quân vang lên, hắn xem ra cũng không chút tổn thương, từ trong khói bụi lại bay ra vô số đạo màu xám nguyệt nhật công kích loạn xạ đám Phong thần nghĩ, đám kiến thợ gần như đều bị chém đứt chân một hai cái, đây là Vũ Thiên Quân thông qua suy ngẫm một chút đưa ra quyết định không giết, nếu không đám Phong thần nghĩ chỗ này tất cả đều phải chết.

“Ri ri...”. Lúc này cả một khu vực rộng lớn chỉ nghe lấy tiếng rít lên đau đớn, đúng vậy là đau đớn, Nghĩ tộc cho dù cũng là côn trùng thân thể nhưng như cũ vẫn thấy đau đớn vô cùng, kèm theo đó từ xa xa lại có càng thêm nhiều tiếng “sa sa” vang lên, càng thêm nhiều Phong thần nghĩ chạy đến đây, thậm chí còn có thể nghe những tiếng “ù ù” vang vọng, là những cái kia Phong thần nghĩ có cánh đang phi hành đến đây ah.

“Ngươi tại sao lại đả thương tộc nhân của ta?”. Lại là một tiếng truyền âm vang lên, nhưng khác với lúc nãy, giọng nói có vẻ thanh thúy hơn nhiều, là một cái nữ tính Phong thần nghĩ!

“Huh?!?...”. Vũ Thiên Quân con ngươi co lại, nữ tính Nghĩ tộc không phải kiến chúa sao? Không phải nói thông thường Kiến chúa sẽ không ra khỏi hang ổ sao? Không lẽ hắn vô tình đã đi vào Phong thần nghĩ tổ rồi, chỉ là không đúng lắm chứ?

“...”. Vũ Thiên Quân dừng lại công kích đứng thẳng người nhìn phía trước bay đến hơn ba mươi con Phong thần nghĩ to lớn không kém con ban nãy hắn vừa đánh bay đi, chỉ là đi đầu không phải Phong thần nghĩ đen kịt như thế, đi đầu là một con màu xanh nước nhạt cự kiến, trên đỉnh đầu thậm chí còn có hào quang tỏa ra, giọng nói ban nãy truyền đến là do con cự kiến này.

“Công chúa! Hung đồ cường đại tốt nhất không nên đến gần”. Một cái Phong thần nghĩ màu đen bình thường bay ngang hàng với màu xanh nước Phong thần nghĩ kia giọng nói ồm ồm vang lên như muốn ngăn cản kẻ sau không nên đến gần Vũ Thiên Quân.

“Ta biết!”. Công chúa Phong thần nghĩ giongj nói thanh thúy lại vang lên. “Người này cũng không giết tộc nhân của chúng ta chắc cũng không có ý đồ xấu!”. Nói xong nó lại nhìn sang Vũ Thiên Quân như có hiếu kỳ. “Ngươi là thí luyện giả tham gia Hư thiên bí cảnh?”.

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.