Chương trước
Chương sau
Bên trong Đan khí các.

Vũ Thiên Quân một lời nói ra cả Đào Khiêm cùng Lê Thanh Phong đều kinh ngạc đến không kịp phản ứng, lại để cho bọn hắn làm Nhân viên bán hàng một năm lại nói? Tên này không phải là đang tiêu khiển bọn hắn chứ?

“Chưởng quầy! Vị này khách quan muốn thanh toán một viên Độ ách đan!”. Không để ý hai người Đào Khiêm đang kinh ngạc một cái Nữ nhân viên đến trước mặt Vũ Thiên Quan cười duyên nói. Độ ách đan là một loại Thần cấp Nhất trọng đan dược, chủ yếu là giúp tu giả trong lúc độ Thần kiếp nâng cao một bước hoàn thành độ kiếp cùng tránh bớt đi Lôi kiếp lực lượng, thông thường sẽ có không ít những tu giả tuổi đã cao mới đột phá Thần cảnh sợ không độ qua sẽ mua loại này đan dược.

“Huh! Đây là bốn trăm ngàn thượng phẩm linh thạch!”. Mua Độ ách đan là một vị lão giả tu vi đã đến Thần cảnh tam trọng thiên, nhìn như sáu mươi, hắn mua loại này đan dược chắc cũng không phải cho mình dùng rồi. Sau khi đưa linh thạch thì hắn cũng qua đầu liền đi.

“Khách quan đi thong thả!”. Nữ nhân viên cúi đầu chào lớn nói rồi cũng quay vào bên trong Đan khí các, vấn đề mua bán hàng ngày cũng không có gì nên nàng cũng không có bao nhiêu mỏi mệt, huống chi không phải nàng mà bất kỳ một cái Nữ nhân viên nào cũng đều vui vẻ bán vật phẩm hàng ngày ah, có thể ngày ngày nhìn thấy cái kia nam thần mà bí ẩn Thiếu gia các nàng đương nhiên mãn nguyện rồi.

“Này... Hai người các ngươi nếu không có chuyện tránh sang một bên đi, nửa canh giờ sau lại quyết định!”. Vũ Thiên Quân thấy hai người Đào Khiêm kinh ngạc xong đứng đó thần người suy nghĩ thì quơ tay trước mặt hai người nói. Ta còn làm ăn đây, các ngươi lại đứng chắn quầy...

“Ồ? Chim đầu đàn sao?”. Vũ Thiên Quân đột nhiên nhìn ra phía ngoài Đan khí các, tin rằng trong thành cũng có không ít cường giả nhìn thấy, có cường giả bí ẩn đối với Lão giả vừa mua Độ ách đan kia âm thầm đi theo. Thường ngày việc giết người cướp của xảy ra cũng không mấy khó thấy, chỉ là Đan khí các bảo đảm ba ngày kia sẽ có nhiều người muốn thử, huống chi trong sáng ngoài tối đều có kẻ không thích Đan khí các danh khí quá thịnh, việc này là không thể tránh khỏi. “Ngươi đi một chút!”. Hắn nhêch mép truyền âm.

“Thuộc hạ liền đi!”. Một tiếng nhàn nhạt truyền vào tai Vũ Thiên Quân rồi biến mất vô tung, nếu đã có kẻ đi đầu đương nhiên phải cho những kẻ kia thấy Đan khí các đáng sợ, để cho mấy cái chó mèo im miệng, về phần thế lực lớn sẽ chậm dãi chơi với bọn hắn, bình thường cạnh tranh cũng không sao nhưng nếu giở thủ đoạn bỉ ổi, Vũ Thiên Quân không ngại cho bọn hắn một cái giáo huấn ghi vào tổ huấn!

“Ah! Như vậy ta xem xét một chút...”. Vũ Thiên Quân nói mới làm tỉnh lại Đào Khiêm hai người, như Lê Thanh Phong vốn cũng không có ý định bái sư bên trong Đan khí các nhưng ở lại xem một chút cũng không sao. Đương nhiên bọn hắn không biết bên ngoài Võ Thần thành khu vực bình nguyên sắp có đại chiến, có thể biết cũng chỉ có không nhiều lắm mấy cái Thánh tổ bước thứ tư trở lên mà thôi.

Tạm thời không có chuyện gì đặc biệt, thỉnh thoảng có người đi vào mua vật phẩm rồi lại đi ra, rất nhanh bọn hắn liền thấy giá cả bên trong Đan khí các đều rẻ hơn so với bên ngoài, không những thế còn có chiết khấu đáng kể, về phần chất lượng thì từ lúc Đan khí các được lập nên đã có không ít kẻ nghi ngờ nên đã được chứng thực không có người nghi ngờ, mở cửa còn chưa đến hai canh giờ lượng người đã lập tức tăng lên.

“Uy! Vị tiểu ca này, Đan khí các hàng tháng trả cho ngươi bao nhiêu tiền bổng lộc?”. Vũ Thiên Quân đang nghĩ xem để Phi Thiên hành hạ tên kia “Chim đầu đàn”, nếu chỉ chém giết thì không gây nên bao nhiêu trùng kích ah, hừm, cần nghĩ cách ngắn gọn, chỉ là giọng nói của nữ nhân đã cắt đứt hắn suy nghĩ.

“Ah...”. Vũ Thiên Quân liếc mắt nhàn nhạt nhìn phụ nhân trước mặt, nhìn như hai ba hai tư, tu vi cũng không thấp, lại có Thông thần cực hạn, xem ra trú nhan không tệ, chỉ là nữ nhân ăn mặc có chút thiếu vải đi, bộ ngực kia cũng lộ ra gần nửa rồi, dáng dấp yểu điệu như xà loại, hắn không thích lắm người này. “Đan khí các cũng không trả thù lao cho ta, không biết Khách quan có chuyện gì sao? Ta chỗ này chỉ nhận thanh toán, muốn hỏi vật phẩm hay tìm xin sang bên kia”. Hắn cười cười nói, dù sao cũng đang đóng vai Trưởng quầy, vẫn nên diễn cho đạt ah.

“Vị tiểu ca này thật đáng yêu! Không biết ngươi tên là gì?”. Phụ nhân vũ mị nhìn Vũ Thiên Quân cười cười không chút để ý lời hắn vừa nói.

“Ngươi có thể ra ngoài rồi! Đan khí các cấm ngươi vĩnh viễn đi vào!”. Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng từ phía sau mang theo hơi thở lạnh buốt rơi vào tai của phụ nhân làm cho nàng thần kinh căng lên, sau đó một đạo ôn nhu lực lượng đẩy nàng ra bên ngoài Đan khí các cửa ba trượng mới dừng lại, tinh chuẩn không chút nào tổn thương nào. Nguyên bản vị trí của Phụ nhân nhiều hơn ra một cái đoan trang mà xinh đẹp, phong vận thanh thuần quần áo trắng nữ nhân, không phải Khương Vũ thì còn là ai!

“Phó các chủ...”. Khương Vũ hiện thân lập tức tất cả nhân viên bên trong nhân viên đều quay lại cung kính nói. Về phần nàng đang bất đắc dĩ nhìn Vũ Thiên Quân truyền âm trêu ghẹo.

“Ta nói Thiếu gia ah, Nhân gia hiến thân ngươi không muốn lại đi hút hồn cái kia không biết xấu hổ nữ nhân”. Nàng như cười không phải cười nhìn Vũ Thiên Quân.

“Ách! Phó các chủ nói đùa...”. Vũ Thiên Quân lau mồ hôi nói. Đối phó cái kia lẳng lơ nữ nhân hắn bất lực, không lẽ một chảo chụp chết ngay tại chỗ, quá ghê tởm rồi.

“Ah! Ngươi biết ta là ai sao? Ta là con gái của Thành chủ...”. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hét chói tai, xam ra cái kia lẳng lơ nữ nhân thân phận không nhỏ. Con gái của Thanh chủ cũng không phải đơn giản thế hệ đâu.

“Vị tiểu thư này! Nên nhìn kỹ chúng ta Đan khí các quy định, ngươi đã không được phép vào bên trong Các, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí!”. Đứng đầu hộ vệ tám người vẫn là cái kia Tiểu Ngũ giọng nói ban đầu có chút ôn hòa sau đó chuyển lạnh. Bọn hắn tám người đều đang âm thầm cười lạnh, nữ nhân ngu ngốc này không biết ăn phải cài gì vận khí lại đi trêu chọc ngay tên kia, xui xẻo tận mạng rồi.

“Hừ! Võ Thần thành bên trong có chỗ nào bản tiểu thư không thể vào! Dám ném ta ra ngoài, hôm nay ta xem các ngươi làm sao bồi thường”. Phụ nhân không chút sợ hãi lại muốn đi vào Đan khí các.

“Ngươi nếu dám đi vào cửa đảm bảo cho dù Mạc Thừa Minh đến đây ngươi cũng phải chết!”. Khương Vũ đang trêu ghẹo Vũ Thiên Quân thì quay ra ngoài lạnh lùng nói, kèm theo đó một đạo lực lượng cản lại phụ nhân, Mạc Thừa Minh chính là Võ Thần thành thành chủ ah! về phần phụ nhân kia là con gái út của Mạc Thừa Minh tên là Mạc Nhân Thường.

“Ha! Ta thật muốn xem các ngươi Đan khí các làm sao có khả năng đó!”. Một giọng cười nhạt vang lên, bên cạnh Phụ nhân xuất hiện một cái trung niên nam tử, tu vi vậy mà cũng có Thánh tổ bước thứ ba siêu cấp đại năng.

“Ồ? Mạc Thừa Vận, Mạc Ngũ gia! Ngươi đương nhiên có thể vào Đan khí các không ai ngăn cản, chỉ là nàng không được!”. Khương Vũ nhíu mày đi ra đứng trước của nhàn nhạt nhìn hai chú cháu Mạc gia nói.

“Ngũ thúc! Tên kia trưởng quầy muốn sàm sỡ ta, ta không đồng ý liền nói vĩnh viễn không cho ta vào Đan khí các!”. Mạc Nhân Thường ngay mặt nòi xàm, nàng ngũ thúc đã đến còn phải sợ cái gì ah! Bên trong Võ Thần thành Mạc gia mới chính là kẻ cầm quyền chính thức, không cần sợ những kẻ khác, huống chi cái này Đan khí các chỉ là mới đến mà thôi.

“Phụt... Khục...”. Vũ Thiên Quân đang uống trà ngồi xem kịch vui nghe vậy thì con ngươi trợn lên phụt ra ngụm trà trong miệng, ho lên mấy cái mới trợn mắt lên nhìn lên cái kia Mạc Nhân Thường. Cùng phản ứng với hắn thì có không ít kẻ đang âm thầm quan sát. Mạc Nhân Thường bên trong Võ Thần thành danh tiếng cũng không phải rất tốt thế nhưng cũng không đến mức vô sỉ như vậy đi?

Mạc Nhân Thường nói xong bên trong Đan khí các lập tức có ba đạo sát khí như có như không phóng lên trời, ngay trước cửa Đan khi các Khương Vũ con mắt phun lửa nhìn Mạc Nhân Thường, nếu không phải Vũ Thiên Quân không cho phép thì cho dù hôm nay cái kia Thành chủ Mạc Thừa Minh có hiện thân thì tiện nhân kia cũng phải chết không thể nghi ngờ.

“Hả?”. Mạc Thừa Vận nghe như vậy thì nhíu mày sau đó nhìn vào Đan khí các lạnh lùng nói. “Đem hắn ra đây!”. Hắn đương nhiên biết khả năng cháu hắn nói là rất thấp thế nhưng trước bao nhiêu người hắn không thể nói, đành xem như cái kia Trưởng quầy kia xui xẻo, hắn nghĩ chỉ một cái “nhỏ bé” Trưởng quầy mà thôi, Đan khí các chắc sẽ không vì hắn mà trở mặt với Phủ thành chủ. Đây một phần là cho dù Thành chủ Mạc Thừa Minh cũng có chút kiêng kị Đan khí các nếu không hắn đã lập tức xông vào rồi.

“Ah! Các ngươi còn muốn đòi người?”. Khương Vũ lạnh nhạt nhìn Mạc Thừa Vận nói rồi lại chuyển giọng nhìn Mạc Nhân Thường. “Vốn nghĩ ngươi cái dâm nữ, thế nhưng không ngờ được ngươi còn lại cái tiện nhân bẩn thỉu! Mạc gia cách giáo dục con cháu ta Khương Vũ bộ phục!”. Giọng trào phúng càng nhiều.

“Ah! Ngũ thúc! Nàng mắng ta!”. Mạc Nhân Thường con ngươi trực khóc lay lay cánh tay Mạc Thừa Vận. Nàng tin tưởng Ngũ thúc sẽ giúp nàng “đoạt” được tên kia ah.

“Khương phó các chủ! Ngươi nói vậy là có ý gì? Cháu gái ta không thể đột nhiên đi vu oan như vậy...”. Mạc Thừa Vận lạnh lùng nhìn Khương Vũ nói. Hắn đương nhiên biết là cháu hắn là cố tình vu oan thôi, thế nhưng Khương Vũ lại chửi thậm tệ như vậy, khác nào kéo cả Mạc gia vào?

“Ha! Có ý gì mọi người đều hiểu, chuyện này dừng lại chỗ này thôi, chúng ta cùng Phủ Thành chủ nước sông không phạm nước giếng, về phần Mạc “tiểu thư” ngày sau hi vọng không cần đến Đan khí các, đến lúc đó ta sẽ không lại nhắc nhở mà là lập tức diệt sát! Mong Mạc gia các vị hiểu cho, như vậy có ổn không Mạc Thành chủ?”. Khương Vũ như cười không phải cười nói, sát khí nội liễm rất nhiều. Câu cuối lại nhìn hư không xa xa nói.

“...”. Mạc Thừa Vận nhíu nhíu mày. Khương Vũ tu vi hắn nhìn không thấu, bên trong Đan khí các giống như còn có cường giả nữa, không nắm chắc hắn không muốn thử, chuyện này cũng không lớn bao nhiêu, như vậy bỏ qua đi. Chỉ là hắn nhìn Đan khí các con ngươi lóe lóe, bọn hắn Thành chủ phủ rút lại không có nghĩ mấy thế lực khác sẽ rút lại đây. Dù sao cũng có kẻ đi thử Đan khi các rồi.

Mạc Nhân Thường thấy Mạc Thừa Vận như vậy thì biết nàng muons cũng không làm được gì, chỉ nhìn vào Đan khi các liếm liếm môi rồi cùng Mạc Thừa Vận rời đi, tiện nhân này còn không biết mình vừa được phụ thân cứu mạng, bọn hắn đều không biết vừa rồi đã dạo qua quỷ môn quan một vòng rồi.

“Ầm”. Đột nhiên ở bên ngoài Võ Thần thành hơn trăm dặm bình nguyên vang lên tiếng nổ lớn, đây là có cường giả giao chiến.

“Ngươi có ý gì? Tại sao lại đột nhiên lại ra tay với ta?”. Phạm Chấn Thiên lạnh lùng nhìn phía trước mặt bí ẩn người đeo mặt nạ màu vàng nói. Hắn đương nhiên cũng mang lên mặt nạ rồi.

“Ha! Biết rõ là Đan khí các ta có quy định ba ngày tại đó mà vẫn muốn đi truy sát người này, xem ra ngươi là muốn cùng Đan khí các ta đối địch?”. Đeo mặt nạ vàng một thân y phục cùng tóc đều là vàng kim đương nhiên là Phi Thiên bằng cười nhạt nói.

“Ha ha! Đan khí các ngươi cũng quá bá đạo chứ? Giết người cướp của cũng là chuyện bình thường thôi, các ngươi lại có thể làm được điều gì?”. Phạm Chấn Thiên cười lạnh nói. Đan khí các hành động này không phải nói mua vật phẩm từ bọn hắn sẽ hơn xa thế lực khác sao? Mức độ an toàn cũng cao hơn nhiều, chỉ cần sau ba ngày vẫn đang trong phạm vi mà Đan khí các bảo hộ không phải sẽ không sợ ăn cướp rồi, có thể sử dụng vật phẩm an toàn. Thậm chí ngày sau còn có kẻ vận dụng cái này để tránh đi thù gia, Đan khí các khi đó không những là quái vật khổng lồ mà còn là tượng đài bất kỳ ai cũng phải kính sợ!

“Hắc hắc! Một cái Thánh tổ bước thứ hai đi cướp đoạt Độ ách đan trên tay một cái Thần cảnh ngươi cũng đủ uy phong ah! Nói đủ rồi, ngươi đã kẻ đầu tiên như vậy chết đi!”. Phi Thiên cười quái dị nói. Thiếu gia đã nghĩ ra các kinh sợ những thế lực khác rồi, nhiệm vụ của hắn là mang tên này tự cho mình cường đại về là được.

“Hừ! Ta lại sơ ngươi!”. Phạm Chấn Thiên không chút sợ hãi, tay hoa lên một thanh hắc kiếm xuất hiện đâm về phía Phi Thiên, lấy hắn Thánh tổ bước thứ hai đỉnh phong đã alf một phương cường gải hùng mạnh rồi, làm sao phải kiêng kị đối thủ.

“Xùy! Tự tin như vậy...”. Phi Thiên cười nhạt, tay trái hóa trảo vồ về phía Phạm Chấn Thiên, chiến đấu vừa bắt đầu đã kết thúc rồi, chưa đến ba hơi thở đã dừng lại.

“Ngươi... Ngươi...”. Phạm Chấn Thiên khóe miệng tràn máu tười, con ngươi trợn trừng kinh sợ nói không nên lời nhìn Phi Thiên, hắn lúc này giống như gà con bị Phi Thiên xách cổ lên giữa không trung vô lực, tám chiêu thôi hắn đã bị Phi Thiên đánh bại. Tên này bí ẩn đeo mặt nạ vàng tu vi cao hơn hắn nhiều lắm, chí ít cũng có Thánh tổ bước thứ tư đỉnh phong, cách biệt so với hắn chính là một trời một vực, không những thế tốc độ cùng lực công kích vô cùng kinh khủng, Thánh kiếm của hắn còn không phá được trảo của tên ki!

“Ngươi là cái đầu tiên trong mấy kẻ bị Thiếu gia đem thành chim đầu đàn, yên tâm, ngươi tạm thời còn chưa chết được!”. Phi Thiên cười nhạt nói rồi phi thân về phía Võ Thần thành, xem như hoàn thành nhiệm vụ ah.

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.