Chương trước
Chương sau
“Ầm!”. Một bóng người bị đẩy lùi hơn hai mươi trượng có chút lảo đảo mới đứng lên.

“Ta đã nói rồi! Ngươi sí nhiệt còn không có khả năng tấn công phá được ta phòng ngự!”. Hỏa Nham tộc Thiên tài cười nói.

“Khục!”. Thiên Dương tử ho ra một ngụm máu lạnh lùng nhìn Hỏa Nham tộc thanh niên, như tên kia nói hắn sí nhiệt không công phá được loại kia phòng ngự, cái này một phần là do Hỏa Nham tộc tiên thiên có kháng cự hỏa diễm ưu thế, một phần là do tu vi cao hơn hắn quá nhiều.

“Đại Nhật...”. Thiên Dương tử hét lớn, đằng sau hắc nhật lại xuất hiện, hắn đơn thủ giơ lên như muốn nâng lên hắc nhật như thế không biết định làm gì.

“Thế gian này Thiên Dương mang chí cường lực lượng! Nó đại biểu hủy diệt, cũng đại biểu trọng sinh! Bằng ngươi cũng dám ngồn cuồng nói cản được nó lực lượng?”. Hắn lạnh lùng nói. “Ta hôm nay cho ngươi nhìn thấy chân chính nó hủy diệt lực lượng! Ánh sáng phán xét!”. Hắn hét lớn, lập tức từ hắc nhật bắn ra một đạo đen kịt ánh sáng đánh về phía Hỏa Nham tộc thiên tài. “Đây là cái giá dám xem thường ta”.

“Ồ...”. Vũ Thiên Nguyên đang cười híp mí thì đột nhiên kinh ngạc một tiếng, hắn cảm nhận không sai thì một khoảng khắc ngay khi Thiên Dương tử chém ra Ánh sáng phán xét, bên trong hắc nhật hắn cảm nhận thấy Hủy diệt chi lực, tuy rằng rất nhạt thế nhưng chắc chắn là Hủy diệt chi lực! Chung cực lực lượng Luân hồi chi lực!

Ở đây dĩ nhiên chỉ có mình hắn cảm nhận được loại kia mà thôi, thế nhưng ở đây ai cũng kinh ngạc vô cùng, vì đạo kia công kích huyền ảo vô cùng, là một loại ý cảnh mang theo giết chóc!

“Ý cảnh...”. trên đài cao mấy cái Thanh niên Thần cảnh nhíu mày, có thể cảm ngộ đạt đến Ý cảnh ở đây cũng không nhiều người ah!

“Dừng tay!”. Một cái Hỏa Nham tộc Thần cảnh ngũ trọng thiên Thanh niên lập tức lao lên nhằm giúp đồng tộc hắn cản đạo kia hắc ảnh, tên kia cản được cũng trọng thương, chỉ sợ phế đi. Thế nhưng hắn đên chậm rồi.

“Hừ! Nham thần tương bích!”. Hỏa Nham tộc Thần cảnh nhất trong thanh niên thấy đạo kia công kích cũng kinh sợ vô cùng, thế nhưng lâm nguy không sợ hãi, hắn lập tức vận dụng thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất, hắn không tin đạo kia công kích có thể phá hắn phòng ngự ah.

“Xuy!”. Cũng không có cái gì va chạm kinh khủng, hắc khí đánh lên Tương bích chỉ nghe xuy xuy mấy cái lền như xuyên qua tấm gỗ như thế đánh lên Hỏa Nham tộc Thiên tài lồng ngực, lực đạo cũng chỉ giảm đi bốn thành mà thôi.

“Ah! Sao lại có thể...”. Tên kia kinh sợ nói, hắn lập tức thấy ngực đau nhói, còn may hắn là Hỏa Nham tộc, lực lượng nhục thân vô cùng mạnh mẽ, sáu thành lực công kích lên ngực hắn chỉ làm hắn ngực nứt ra một mảng lớn thân thể, như là nham tương huyết dịch như thế theo ngực chảy xuống, hắn một chiêu này đã bị trọng thương đến căn bản.

“Cạch!”. Tên kia Thần cảnh ngũ trọng đã chạy đến đỡ lấy hắn, lập tức liện kiểm tra thân thể trọng thương, cả khoang ngực đã loạn thành một đoàn, bên trong đó một loại Hủy diệt lực lượng đang không ngừng tàn phá, nếu không kịp thời đẩy nó ra, Hỏa Nham tộc thiên tài chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Hỏa Nham tộc Thần cảnh Ngũ trọng thanh niên giúp hắn đồng tộc loại bỏ được loại kia lực lượng xong thì ánh mắt âm trầm nhìn Thiên Dương tử gương mặt đang tái nhợt, hắn đồng tộc bị thương nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, sau khi khôi phục chỉ sợ cũng ảnh hưởng đến Thiên phú ah.

“Ra tay độc ác như vậy! Ta phế ngươi...”. Hắn không chút nào Thiên tài phong phạm, một tay vung lên tát về phía Thiên Dương tử.

“Nham Sơn Thạch! Nơi này là Phượng tộc ta địa bàn! Nên theo quy củ!”. Đột nhiên một Thanh niên xuất hiện nhẹ nhàng cản lại cái kia cánh tay như cột đình lạnh nhạt nói.

“Cái con mẹ quy củ! Hắn đả thương tộc ta thiên tài như vậy, không cho ta một cái công đạo đừng hòng ta bỏ qua...”. Nham Sơn Thạch nhìn trước mắt Phượng tộc thanh niên kiêng kị nói.

“Luận bàn không may xảy ra thương tích là chuyện bình thường, tu giả lúc nào chẳng có chuyện sống chết...”. Phượng tộc thanh niên nghiêm giọng nói, dù sao đây cũng là Phượng tộc đại bàn, bọn hắn mới là kẻ chủ trì ah.

“Hừ! Hắn muốn giết tộc ta người! Ngươi làm sao giải thích?”. Hỏa Sơn Thạch cắn chặt không buông nói.

“Ha ha! Ngươi cần cái gì giải thích? Bản Thánh tử cho ngươi giải thích!”. Đột nhiên một cái giọng nói lạnh lùng vang lên, một cái Thanh niên tóc trắng chắp tay sau lưng, tay còn cầm một cây sao ngọc từ đài cao đi xuống, không phải Thiên Hồn thánh tử thì còn là ai.

“Hừ! Hắn là ngươi Thiên Hồn điện người! Muốn giết tộc ta thiên tài, hắn phải chết!”. Hỏa Sơn Thạch lạnh lùng nói.

“Ha! Ta thấy không sai! Quy định đại hội là không được giết người, Thiên Dương tử công kích kia chính là muốn giết người ah!”. Một cái Thanh niên cũng đạp từ đài cao đi xuống cười nói, hắn vậy àm cũng là một cái Nhân tộc thiên kiêu.

“Thần Phong điện Nhị Thánh tử?”. Thiên Hồn thánh tử nhíu mày, tên kia là một cái Thần chủ cảnh Thiên kiêu ah.

“Nên cho Hỏa Nham tộc một cái công đạo ah!”. Lại một tên khác thiên tài nói chen vào, là một cái dị tộc.

“Ảnh Lang tộc Nghịch Lang Vương?”. Thiên Hồn Thánh tử lạnh nhạt nhìn lại nói, tên kia là một cái Thần chủ lục trọng đỉnh phong.

“Nơi này là Phượng tộc địa bàn! Các ngươi...”. Cái kia Phượng tộc thanh niên nhíu mày nói.

“Ha ha! Phượng Vân Nam! Bọn hắn chỉ muốn đòi lại công đạo cho Hỏa Nham tộc thiên tài thôi, cũng không là cái gì vi phạm quy củ”. Lại một cái Thiên tài đứng trên đài cao cười nói, xam ra có không ít kẻ muốn Thiên Dương tử chết ah. hắn thiên phú cùng thể chất đã làm nhiều kẻ sợ hãi.

“Các ngươi có thể thử!”. Thiên Hồn thánh tử lạnh lùng nói, hắn tu vi chân thật lúc này còn chưa thể cùng bọn kia đối đầu, thế nhưng thân tộc hắn còn quan trọng hơn, huống chi bên cạnh hắn còn có hai cái Thần chủ cấp Thiên tài, cũng không cần sợ bọn hắn.

“Thiên Hồn thánh tử! Nghe nói ngươi năm nay mới hai hai tuổi, không biết tu vi đã đến mức nào ah? Lại có thể làm đệ nhất Thánh tử, không lẽ ngươi là con riêng của Thiên hồn Đại Thánh?”. Ngồi ở đài cao thứ hai một tên thiên tài cười nói.

“Ngươi muốn chết!”. Thiên Hồn thánh tử trừng tên kia một cái, chỉ là một cái Thần cảnh nhất trọng đi theo mà thôi.

“Ầm!”. Như có công kích va chạm giữa không trung, đột nhiên giao thủ làm cho nhiều người giật mình.

“Ah! Không hổ là Thiên Hồn thánh tử, công kích linh hồn thật đáng sợ”. Lại một cái giọng nói khác vang lên.

“Thiên Nhân tộc?”. Thiên Hồn Thánh tử nhíu mày, ban nãy tên kia nói xấu hắn là một cái Nhân tộc, nếu trúng hắn công kích chắc chắn phải chết, thế nhưng được một cái Thiên Nhân tộc ra tay cứu. “Ngươi muốn cùng ta Thiên Hồn điện là địch?”.

“Ha ha! Không lẽ hắn nói đúng hay sao mà ngươi chột dạ? Muốn giết người diệt khẩu sao?”. Tên kia Thiên Nhân tộc cười lạnh nói, qua đạo kia công kích đoán Thiên Hồn Thánh tử tu vi không quá Thần cảnh tam trọng, một cái hai hai tuổi Thần cảnh tu vi! Thiên Hồn điện ẩn dấu cái này Thiên hồn thánh tử rất sâu ah.

“Chậc chậc! Ngươi cũng mới hai mươi hai tuổi ah! Thần cảnh tu vi...”. Một cái dị tộc cười quái dị nói. Ban nãy công kích đã làm lộ tu vi của Thiên Hồn thánh tử ah.

“Thần cảnh...”

“Hắn mới hai mươi hai tuổi ah...”.

“Tê...”.

Ở đây bọn người hít vào khí lạnh, Thiên hồn thánh tử cai tên này sau hôm nay chắc chắn vang vọng tinh không, cho dù là Tinh Không thiên kiêu cũng không che được vầng sáng của hắn, cho dù là ở đài cao thứ nhất mấy cái cự đầu thiên kiêu cũng không thể không nghiêm túc mà đối đã việc này, hắn mới hai mươi hai tuổi mà thôi, đợt hắn năm mươi, một trăm tuổi thì đạt đến cỡ nào tu vi? Tinh không yêu nghiệt đương thời ai ngăn được hắn?

Dĩ nhiên bọn người sẽ nhớ đến hai người, thế nhưng hai tên kia chắc cũng không quan tâm chuyện này ah.

“Ha! Các ngươi xem bọn ta Thiên Hồn điện là quả hồng mềm sao?”. Hai cái Thần chủ thanh niên xuất hiện đằng sau Thiên Hồn thánh tử lạnh lùng nói, chuyện này dù sao sớm muộn cũng bị thế nhân biết, Thiên Hồn điện cũng không sợ bọn hắn.

“Ha ha...”. Có mấy tên Dị tộc thiên tài cười quái dị. Một cái Thiên Dương tử, lại thêm một cái Thiên Hồn Thánh tử, là thiên tài ah, còn là Thiên tài siêu cấp thế nhưng có thể hay không lớn lên thì còn chưa biết, việc các tộc lén lút giết đi Thiên tài tộc khác là có không ít, dĩ nhiên là làm trong bóng tối ah.

“Ta thấy chuyện này cũng không có gì! Các ngươi tránh ra đi! Ta còn muốn xem luận bàn!”. Đột nhiên ở đài cao thứ nhất có người mở miệng nói, hắn nói như ra lệnh, không hề cho phép người ta chỗ trống để phản đối ah.

“Tiểu Long Vương...”. Mấy cái Thiên tài dị tộc con ngươi co rụt, làm sao tên này lại chen một tay ah.

“Ta thấy chuyện này Thiên Hồn điện tiểu huynh đệ kia sai trước ah! Nên cho người ta một cái công đạo!”. Đài cao số một lại có một giọng nói vang lên.

“Ha ha! Thái Thương Thiên Đế! Ta không thể không bái phục ngươi trình độ vô sỉ, lần này nếu ngươi muốn ta và ngươi đáng một trận sảng ...”. Tiểu Long Vương cười to nói thì đột nhiên im bặt, trên đài cao số một đột nhiên nhiều ra thêm một người, hắn đến ở đây không một ai nhận ra ah.

Hắn ôm một con tiểu hổ trong tay, bạch y xuất trần, mỉm cười mang theo vẻ lười nhác, chính là tên kia tiểu bạch kiểm ở đài cao số sáu, hắn xuất hiện ở đây như vậy dĩ nhiên không đơn giản chỉ là tiểu bạch kiểm ah, nhìn xung quanh nằm người hắn nhàn nhạt nói.

“Các ngươi ai muốn chết trước thì tiếp tục nói đi...”. Hắn cười nhạt.

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn: Truyencv.com
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.