Chương trước
Chương sau
" Ngạn Nhi, ta dạy nàng đàn! "

Y Ngạn tưởng tượng ra Hữu Bạch ngồi cạnh, còn đang ôn nhu chỉ nàng học đàn, môi đỏ của nàng bất giác cười lên chúm chím.

Cổ Đàn trong tay nàng, phát ra âm thanh của tạp âm, do tâm nàng toàn tơ tình, sức công phá của âm thanh giảm đi theo từng cái khẩy, đến khi chỉ còn nghe tiếng chứ không thấy thần lực của Cổ Đàn. Y Ngạn lúc này mới hoàn hồn, hoảng loạn, cố gắng khẩy đàn tiếp, chiêu thức lúc mạnh lúc nhẹ, chẳng đâu vào đâu.

" Công chúa xin người hãy tập trung vào!!! " Hà Đức bắt đầu mất kiên nhẫn, nhắc nhở.

Cái giọng lạnh như băng, làm Y Ngạn thêm loạn, đánh đàn quá mạnh, suýt làm đứt dây.

Hà Đức chứng kiến, mất khống chế, phất tay một cái, từ đằng xa dùng thần lực khẽ vào đôi tay nhỏ của Y Ngạn, như phạt nàng.

" Á!!! "

Y Ngạn rút tay mình về ngay, tay này sờ tay kia, nàng sợ đau, chỉ bị khẽ nhẹ mà làn da trắng như tuyết đã ửng đỏ. Nàng đưa hai tay lên miệng, xuýt xoa, đôi mắt hồ ly không giấu được giọt lệ quý giá như trân châu, ầng ậng trong hốc mắt.

Nàng sợ, rất sợ Hà Đức, người duy nhất dám khẽ tay nàng, nghiêm khắc với nàng, hệt như ca ca ma thần của nàng.

" Hà Đức... " Y Ngạn mếu máo, ngồi đó hướng mắt long lanh đang chảy lệ trên má sang Hà Đức, như xin người đừng bắt nàng luyện tiếp.

Tố Như nuông chiều Y Ngạn, thấy nàng bị phạt, hấp tấp chạy đến, cầm đôi tay đang ửng đỏ, xót vô cùng, tức giận quay sang lớn tiếng với Hà Đức.

" Hà Đức, sao ngài lại dám đánh công chúa chứ?

Ngài quá đáng rồi đấy!

Ngay cả Lưu Ly dạy chính cho công chúa còn chưa dám làm vậy! Ngài... " Tố Như trợn mắt, như chẳng sợ Hà Đức.

Nam nhân trước mặt Tố Như, sắc mặt bỗng chốc xám xịt, khoanh hai tay nhíu mày bực bội, Tố Như chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi, dám lớn tiếng với hộ pháp của ma thần, lí nào Hà Đức bỏ qua.

Ngay lập tức, một cái tát tay giáng vào mặt Tố Như từ đằng xa, khiến Tố Như ngã nhào, vừa ngẩn đầu lên, Hà Đức đã xuất hiện ngay trước mặt.

" Tố Như! " Y Ngạn bàng hoàng.

Cơ thể mảnh mai vừa xoay ra sau, định đỡ Tố Như, Hà Đức tức thì giơ tay ra cản lại hành động của Y Ngạn.

" Công chúa xin hãy ngồi yên! " Hà Đức hắng giọng, như ra lệnh cho nàng.

Rồi, người tiếp tục khoanh hai tay trước ngực, hai mắt nhỏ híp nhẹ, mang theo nộ khí cuồn cuộn, ngạo nghễ mà phán xét.

" Tố Như, ngươi chỉ là nha hoàn nhỏ nhoi cũng dám lên mặt dạy đời ta?

Ta nói cho ngươi biết...công chúa đúng là có thân phận tôn quý, nhưng việc ta làm điều do ma thần yêu cầu!

Ngươi nói thử xem...ta không được cho phép thì có dám đánh công chúa không? "

" Ta.. " Tố Như đuối lý, tay áp lên phần má bị đánh đỏ, nửa ngồi nửa nằm, hướng mắt không khuất phục sang nơi khác.

Hà Đức thừa biết tính tình của Tố Như, xuất phát từ lòng yêu thương dành cho Y Ngạn, nhưng không phải vì vậy mà được phép vượt quá chức phận của mình.

" Tố Như, ngươi nên biết thân biết phận của mình đi!

Đừng có nghĩ ngươi làm vậy là tốt cho công chúa!



Công chúa sắp gả đi rồi, không luyện tập đàng hoàng, ở nơi đất khách quê người lấy ai bảo vệ cho công chúa?

Ma thần vì lo mới bắt đầu ta gắt gao, ngươi đừng nên xen vào chuyện không nên xen! " Hà Đức gằn giọng nhắc nhở, không chỉ riêng Tố Như.

Nói trắng ra, Hà Đức cố tình nói vậy cho Y Ngạn ở bên nghe được, hiểu ra vấn đề quan trọng, thúc đẩy việc luyện tập của nàng tốt hơn.

Tố Như ở bên dưới, thẹn quá hóa giận, hằn học đứng lên, hất mặt định cãi cố, lập tức bị Y Ngạn lên tiếng chặn họng.

" Tố Như... " Y Ngạn lắc đầu, ám hiệu cho Tố Như dừng lại.

Đứng trước vẻ mặt nghiêm túc của Hà Đức, Y Ngạn rất sợ, sợ người mách lại với ma thần, lúc đó nàng và Tố Như sẽ bị phạt nặng hơn, không những bị khẽ tay, còn bị phạt quỳ trước Thần Điện, nhịn đói ba ngày.

Y Ngạn nén cơn đau ở hai tay, nặn ra nụ cười miễn cưỡng, đứng dậy, mềm giọng với Hà Đức, để người lắng xuống sự tức giận.

" Hà Đức, Tố Như thương ta nên mới có hành động quá quắc...

Bỏ qua đi! Ta sẽ tập trung luyện tập! "

Sau tiếng nói ấy, Hà Đức tự mình biết bản thân có phần nóng nảy, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, chắp tay cúi đầu trước Y Ngạn, luôn giữ kính ngữ với nàng.

" Thuộc hạ xin lỗi công chúa! Thuộc hạ cũng có phần nóng tính quá mức!

Mong công chúa bỏ qua! "

" Được rồi, luyện tập thôi! " Y Ngạn tươi cười, không để bụng phẩy tay ra hiệu cho Hà Đức.

Âu, cũng do nàng thấu hiểu tính cách đó của Hà Đức, ngoài mặt luôn nghiêm khắc, nhưng bên trong Hà Đức không phải là kẻ vô tình, không nói lí lẽ. Chỉ những lúc tập luyện, Hà Đức mới có thái độ đó, còn đa phần, bình thường người luôn hết lòng âm thầm bảo vệ cho Y Ngạn.

Buổi luyện tập không mấy suôn sẻ, tuy nhiên Y Ngạn vẫn thành công điều khiển được thần lực của Cổ Đàn, và nàng cũng bị Hà Đức khẽ tay không ít lần. Đến khi kết thúc buổi tập luyện, hai tay nàng sưng đỏ, run rẩy chẳng cầm nổi thứ gì.

Nàng sợ đau lắm, nên khi Hà Đức vừa lui đi, nàng không nhịn được mà khóc lên, than thở với Tố Như.

" Tố Như, đau quá! "

" Công chúa, ổn rồi!

Em đưa người về phòng, bôi thuốc cho người nhé! " Tố Như xót xa, nhìn đôi tay mềm mại bị khẽ, dấu nào dấu nấy cũng dài, thương cho Y Ngạn vô cùng.

Công chúa nhỏ được dỗ dành, rất nhanh liền chẳng cảm thấy đau, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, theo chân Tố Như về phòng, được Tố Như tận tình thoa thuốc, đến lúc dùng bữa cũng được Tố Như dâng lên tận miệng, không cần động tay.

Mọi việc trong ngày hôm nay, Y Ngạn bị đánh, Tinh Vương Minh đều nhìn thấy hết thảy, dù hắn bế quan vẫn không quên giám sát Y Ngạn, thấy nàng vô dụng hắn thật sự bất lực với nàng, rầu não không ngừng, ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống đỡ huyệt thái dương, lẩm bẩm.

" Ngạn Nhi...nàng thật là... " hắn tắc lưỡi, lắc lắc cái đầu.

Trách hắn, chiều Y Ngạn đến sinh hư, cả việc luyện tập thần lực cỏn con cũng làm không xong, đường đường là công chúa của ma giới mà cứ như một người phàm học đạo tầm thường.

Cùng với sự âu lo của hắn, tâm ma kia lại thức dậy, đấu khẩu với hắn.

" Ma thần, ngươi mới chính là kẻ vô dụng!

Dạy dỗ Tinh Y Ngạn không xong, bây giờ còn sắp đem nàng ta gả cho người khác!



Buồn cười, đúng là buồn cười! "

" Ngươi im miệng đi! " Tinh Vương Minh nhắm hờ hai mắt, đáp lại tâm ma trong đầu.

Khuôn miệng mỏng của hắn, chẳng chịu thua với tâm ma kia, tiếp tục phân bua.

" Chuyện của ta...tự ta có tính toán...

Nàng ấy không giỏi thì ta sẽ bảo vệ nàng ấy! "

" Bảo vệ?

Còn một tháng nữa ngươi gả Tinh Y Ngạn đi! Ngươi lấy gì bảo vệ? " tâm ma cười khinh.

Cùng với tiếng nói ấy, một làn khói đen từ thân Tinh Vương Minh ồ ạt bay ra, theo đó là hình dáng của một nam nhân hiện ra trước mặt hắn.

Tinh Vương Minh từ từ mở mắt, nhếch miệng cười khinh, như đã quá quen với cảnh trước mặt. Kẻ xuất hiện từ làn khói kia chính là tâm ma, hình dáng chẳng khác gì Tinh Vương Minh, chỉ khác ở chỗ, tâm ma kia không kim quan cài tóc bắt mắt như hắn, không xiêm y long trọng, tóc dài xõa xuống, cùng nụ cười quỷ dị.

Từ cử chỉ đến nét mặt đều y chang Tinh Vương Minh như đúc khuôn ra, tâm ma đứng sừng sững, hai tay chắp sau mông, ngạo nghễ khinh bạc Tinh Vương Minh.

" Tinh Vương Minh " tâm ma gọi hắn.

Ma thần đang ngồi xếp bằng bế quan, lập tức ngồi thẳng lưng lên, hai tay đặt trước gối, nhếch một bên mày rậm, đáu lưỡi trong khoang miệng, chẳng buồn đáp tiếng gọi, chỉ dùng ánh mắt thay cho lời nói.

" Ngươi gọi cái gì? "

Tâm ma kia đọc được lời đó trong mắt Tinh Vương Minh, cũng không thua kém, bước chân chậm rãi, đến gần hắn, nghiêng đầu, khiêu khích.

" Đường đường là một ma thần, mạnh nhất tam giới, chuyện gì cũng dám lại...

Vậy mà...lại chính tay nhượng bộ dâng người mình yêu cho kẻ khác...haha... " tâm ma ngửa cổ cười lớn.

Tinh Vương Minh nghe mấy lời châm chọc này quen rồi, đã 9 vạn năm, lúc nào tâm ma kia cũng tìm cách kích động tà niệm trong hắn, nhưng không lần nào thành công.

Hắn rất điềm tĩnh, đáp lại mấy lời lẽ ấy của tâm ma.

" Tinh Y Ngạn chắc chắn sẽ là ma hậu của ta! Không có chuyện ta nhường nàng ấy... "

" Không nhường? Không nhường mà ngươi đồng ý gả Tinh Y Ngạn sao? " tâm ma bắt bẻ.

" Chỉ là kế hoãn binh thôi!

Ngày đại hỷ đó...sẽ là ngày nàng ấy làm ma hậu của ta... " Tinh Vương Minh nhếch mép, đôi mắt nhỏ của hắn lộ ra ác ý, song không quên đè nén tâm ma kia.

" Chuyện của ta, ngươi nên bớt xen vào đi!

Cút!!! " hắn lập tức phất tay một cái, tâm ma đang đứng kia biến mất ngay, thu vào trong cơ thể, tiếng lải nhải không dứt, hai mắt nhỏ lại nhắm chặt, cực lực áp chế tâm ma lắng xuống.

Trước đây, chỉ cần Tinh Y Ngạn chạm vào người, thần lực của nàng sẽ áp đảo tâm ma của hắn, rất ít khi xuất hiện. Thế nhưng, từ khi biết Y Ngạn yêu Hữu Bạch, tà ý trong lòng hắn dâng lên chống đối thần lực, tạo cơ hội tâm ma thường xuyên xuất hiện. Và cứ như thế, Tinh Vương Minh phải luôn tự lực cố đè nén tâm ma.

Mắc dù nói, hắn đã rất cố gắng khống chế, không cho hắn và tâm ma hợp thể gây họa cho tam giới, nhưng cả hai sống chung với nhau quá lâu, dần dần cũng bị nhiễm ác niệm của tâm ma, lòng sinh ra tà ý. Tuy, hắn chưa thật sự bước thẳng con đường nhập ma, nhưng biểu hiện của hắn hiện giờ đã bắt đầu có hiện tượng hắn dần đi vào ma đạo.

Hắn tự biết rõ điều đó, nên mới cố gắng tự mình áp chế tâm ma, song lại tính cách khiến Tinh Y Ngạn trở thành ma hậu của hắn, để nàng cả đời bên cạnh hắn, có như thế mới trấn áp được tâm ma mãi mãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.