Hành động và lời nói dồn dập của Y Ngạn làm Hữu Bạch chẳng theo kịp, trong chốc lát đờ người.
Y Ngạn lo cho y, rối rắm, miệng ríu rít tra hỏi.
" Hữu Bạch, chàng khó chịu ở đâu thế?
Có mệt không? Có ổn không? "
Hữu Bạch lắc đầu, bắt lấy hai tay thon của Y Ngạn, áp vào trước lồng ngực y, thỏ thẻ trước mặt nàng.
" Ta không sao...
Ngạn Nhi, nàng đừng lo quá!
Người nàng yêu không dễ dàng bị bệnh hành hạ quá mức đâu... "
" Thật không? " Y Ngạn ngờ vực, nét mặt lo lắng không giảm bớt.
Nam nhân kia biết nàng lo, không dám để nàng bận lòng, dịu dàng ôm cô nương nhỏ, vỗ về lên mái tóc đen tuyền, mềm mượt như dòng suối, tiếp tục thủ thỉ.
" Ta không bao giờ gạt nàng đâu...
Ngạn Nhi, nàng biết rõ con người của ta mà... "
" Ngoan...chỉ bệnh nhẹ, vài ngày nữa sẽ khỏi...
Nàng yên tâm...đến ngày đại hôn...ta sẽ trở thành tân lang hoàn hảo cho nàng... " Hữu Bạch khẽ đặt nụ hôn lên trán nhỏ của Y Ngạn.
Cô nương rất thích vẻ điềm đạm này của Hữu Bạch, ngoan ngoãn vùi đầu vào phần ngực rắn rỏi, nũng nịu như mèo con ve vãn. Chính cách hành xử này của Hữu Bạch đã thành công chinh phục một công chúa bướng bỉnh của ma giới.
Chốc chốc Y Ngạn nhớ lại chuyện 3 năm về trước, khi nàng lần đầu lén đến nhân giới chơi, lạ nước lạ cái, đứng giữa đường suýt chút bị xe ngựa đâm phải. Nhờ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2900820/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.