Chương trước
Chương sau
Cùng lúc, Hữu Bạch yêu dấu của nàng, cũng sắp rơi vào tình cảnh trớ trêu.

Hàn Phúc cung, cung điện thái tử, nhân giới.

Các cung nữ trông thấy vị thái tử tôn quý từ đằng xa, cúi người cung kính.

" Thái... "

" Suỵt! " Hữu Bạch lập tức ra hiệu cho cung nữ im lặng, tránh làm ồn đến tân nương bên trong.

Cung nữ hiểu ý, mở cửa đón vị thái tử cao quý vào trong.

Trời đã tối, thần lực của ma thần yểm trên người Hữu Bạch và Liễu Linh đã biến mất. Hữu Bạch chỉ vừa đặt một chân qua cửa, còn chưa nhìn thấy tân nương, y liền ngửi ra mùi hương khác thường thoang thoảng trong mùi hương hoa linh đang.

Hàng chân mày không khỏi nhíu chặt, Hữu Bạch có chút ngờ hoặc. Bình thường, Y Ngạn có mùi thơm rất khác, dịu nhẹ, ngọt ngào như hoa đào, không phải là thứ mùi thơm nức mũi, nồng gắt như hoa nhài.

Chẳng lẽ ngày đại hôn nên nàng dùng mùi hương khác? Hữu Bạch thầm nghĩ.

Từ lúc rước thái tử phi của y từ Thượng Tam Đài về, mùi hương quen thuộc không thay đổi, bây giờ vừa mới vào phòng tân hôn, mùi hương cũ lại biến mất. Hữu Bạch lầm tưởng Y Ngạn tinh nghịch, lại muốn bày trò, tạo bất ngờ, bất giác khóe miệng cong thích thú, y gạt đi sự hoài nghi trong tâm, khiễng chân vào trong.

Cung nữ ở bên ngoài giúp y đóng cửa lại, tất cả điều lui xuống, trả không gian yên tĩnh cho đôi uyên ương.

Căn phòng rộng lớn, trang hoàng đầy giấy hỷ và vải đỏ rực rỡ, tân nương xinh đẹp ngồi yên trên giường. Vừa trông thấy, cơ mặt đang căng hết cỡ của Hữu Bạch, chốc chốc chùng xuống, bộ hỷ phục của tân nương đang mặc hoàn toàn xa lạ.

Hai chân Hữu Bạch lập tức cứng đờ, không bước nữa, đứng yên, chống cằm khó hiểu, chỉ vừa mới vào phòng tân hôn mà tân nương của y thay đổi nhanh như vậy.

Bộ hỷ phục do y chọn cho Y Ngạn tự dưng thay bằng một bộ hỷ phục có chút u tối, còn điểm thêm lông khổng tước xanh tuyền trên hai vai, nhìn không giống với trang phục của giới hoàng tộc.

Hữu Bạch chăm chú, cứ như đã thấy qua bộ trang phục này. Bởi do, từ đầu y bị thần lực của ma thần che mắt, bây giờ thần lực đó tiêu biến, trả lại hiện thật, làm đầu óc y có chút rối rắm.

Tuy nhiên, hôm nay là ngày đại hôn của y, vẫn còn nghĩ Y Ngạn đang tạo bất ngờ, y nhanh chóng dẹp bỏ sự hoài nghi của mình, khiễng chân đến ngồi xuống cạnh tân nương xinh đẹp.

Thời khắc này, Hữu Bạch và Liễu Linh điều hồi hợp chưa từng có, trông ngóng được nhìn thấy diện mạo của đối phương. Hữu Bạch đưa tay, từ từ kéo tấm khăn đỏ trùm đầu của tân nương lên.

Ngay lập tức...

" Á!!! " Liễu Linh la lớn.

Cả hai điều giật mình, Hữu Bạch đứng bật dậy ngay, chấn động, còn Liễu Linh cũng hốt hoảng không thua kém, lùi người ra mép giường.

" Thánh nữ! " Hữu Bạch cất tiếng kinh ngạc.

Liễu Linh không hơn kém gì, cũng mở miệng gọi lại hai chữ " thái tử ", rồi ả đứng bật dậy theo tiếng nói, chỉ tay vào người Hữu Bạch, chất vấn.

" Thái tử, sao ngài lại ở đây? " tiếng nói của ả có phần hơi to, chỉ tay rồi liền thu về ngay, luôn giữ nét đoan trang ngày nào trước mặt người khác.

Sau câu hỏi ấy, Hữu Bạch cũng đứng thẳng người, tác phong nho nhã, luôn giữ khoảng cách với Liễu Linh, chất vấn ngược lại.

" Câu này ta phải hỏi thánh nữ mới đúng!

Tại sao thánh nữ lại ở cung điện của ta?

Y Ngạn đâu? Thái tử phi của ta đâu? "

" Cung điện của thái tử...? " Liễu Linh lẩm bẩm, đủ cho cả Hữu Bạch đứng đối diện nghe.



Y gật đầu đinh ninh thay cho lời nói, vị thánh nữ kia hoang mang lên, gấp gáp đảo mắt quan sát một vòng. Ả từng đến ma giới, từng vào phòng của ma thần, ghi nhớ rất rõ từng chi tiết, cảnh vật hiện giờ quả thật không phải phòng tân hôn dành cho ả và ma thần.

Và, ả và Hữu Bạch điều không hiểu, tại sao ngày thành hôn của họ lại thành ra vậy?

" Chuyện này là sao?

Rõ ràng người ta rước là Y Ngạn...sao thánh nữ lại ở đây chứ? " Hữu Bạch nhìn Liễu Linh hoang mang, y cũng bàng hoàng không rõ.

Liễu Linh đang hoảng loạn, không kịp tiếp thu, tự dưng lại gả đến cung điện của một thái tử người trần. Chuyện này ngộ nhỡ bị đồn đại ra ngoài, thanh danh của ả bị hủy, ả chỉ nghĩ đến đó, liền lớn tiếng đổ tội Hữu Bạch.

" Hữu Bạch, ngươi dám bắt cóc thánh nữ? " ả hùng hổ, hàng chân mày mỏng nhíu xuống đầy ác ý.

Ả nghĩ gì mà dám mở miệng nói câu đó? Hữu Bạch bị đổ oan, phản bác lại ngay tức thì.

" Vô lý! Ta bắt cóc thánh nữ để làm gì? "

Vị thánh nữ kiêu ngạo, luôn luôn xem mình là tâm điểm, nghe chẳng lọt tai lời nói của Hữu Bạch, tự mình nâng cao bản thân, vẫn cố gán ghép cho Hữu Bạch tội danh chẳng có thật.

" Còn không phải ngươi thấy ta xinh đẹp, lại là thánh nữ thiên giới nên ngươi muốn cướp từ trong tay ma thần sao? " ả hếch mặt.

Nói đến đó, Liễu Linh lại điều chỉnh thần thái, ra vẻ một thánh nữ cao quý, đứng trước mặt Hữu Bạch huênh hoang.

" Hữu Bạch! Ta nói cho ngươi biết...

Đời này Liễu Linh ta chỉ gả cho một mình ma thần, hạng phàm nhân như người đừng có vọng tưởng! " tiếng của ả lanh lảnh chói tai vô cùng, cả cử chỉ khinh bạc người khác cũng cực kì gai mắt.

Hữu Bạch nghe mấy lời quá quắc kia, lắc đầu vô phương với Liễu Linh, đường đường là một thánh nữ người người kính trọng lại có thể nói ra mấy lời lẽ đó. Y chẳng buồn giải thích với ả, chỉ nói vài câu ngắn gọn cho ả tự hiểu.

" Thánh nữ, nếu ta để ý tới người đã không cần dạm hỏi Tinh Y Ngạn! Xin người hãy cẩn trọng lời nói của mình...

Người là ma hậu của ma giới, chúng ta chẳng ai vượt qua giới hạn cả!

Xin phép, ta phải đến ma giới báo tin Y Ngạn mất tích cho ma thần đây! "

Dứt lời, Hữu Bạch quay lưng ngay, khi tay y vừa chạm vào cửa, Liễu Linh lập tức lên tiếng cản bước.

" Khoang đã! "

Nghe tiếng gọi, Hữu Bạch kia quay đầu, Liễu Linh nhanh chóng thay đổi biểu cảm, trở lại một thánh nữ nhu mì, đoan trang, chắp tay trước bụng, gương mặt có chút gượng gạo.

" Có chuyện gì thế? " Hữu Bạch vẫn giữ lễ nghĩa, đáp lại tiếng ả.

" Để ta đi cùng thái tử!

Ta là ma hậu của ma giới...nên về đó! " ả cất tiếng nhỏ nhẹ, như yếu mềm trước lời lẽ đanh thép vừa nãy của vị thái tử nho nhã kia.

Hữu Bạch không từ chối, gật đầu đồng ý, Liễu Linh dùng thần lực của mình đưa Hữu Bạch đến trước cửa Ma Vực, ma giới.

Bên ngoài có vài yêu ma canh gác, vừa thấy cả hai tiếp đất, liền xông ra ngăn cản, to tiếng cảnh cáo.

" Đứng lại đó! Các ngươi là ai? Sao dám ngang nhiên vào ma giới? "

Liễu Linh khinh bạc, đáp một cách ngạo nghễ trước những kẻ yêu ma canh gác.

" Ta là thánh nữ hồ tộc, còn đây phu quân của công chúa các ngươi!

Hãy mau vào báo cho ma thần biết đi! "



" Thánh nữ...phu quân...? "

Những yêu ma canh gác nhìn nhau, gật đầu ám hiệu cho nhau, chúng sớm đã được ban lệnh, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào từ ở bên ngoài vào ma giới, vừa nghe lời của Liễu Linh nói, chúng chẳng chút nể nang, đuổi cả hai.

" Ma thần đã có lệnh, hôm nay là ngày đại hôn, cấm kẻ khác vào quấy phá!

Các ngươi mau cút đi, đừng có đứng đây mạo danh người khác! Bọn ta không nương tay đâu! " chúng hùng hổ, chĩa vũ khí về phía cả hai.

" To gan! Dám nói ta mạo danh? " Liễu Linh tức tối, bị những kẻ thấp hèn mắng mỏ, ả suýt mất bình tĩnh.

Hữu Bạch ở bên cạnh, điềm tĩnh hơn ả, đứng ra trước cố dùng lí lẽ.

" Bọn ta không mạo danh ai cả!

Ta quả thật là thái tử nhân giới, là phu của công chúa các ngươi

Đây là thánh nữ hồ tộc, là ma hậu của các ngươi

Chẳng lẽ các ngươi không biết sao? "

Đương nhiên là không biết rồi! Chúng chỉ là yêu ma thấp hèn, làm gì có cơ hội được gặp những kẻ có thân phận cao quý. Chúng chẳng cần biết lí lẽ, đinh ninh mệnh lệnh bất tuân, vẫn hùng hổ đuổi Liễu Linh và Hữu Bạch đi.

" Bọn ta không cần biết hai ngươi là ai!

Tóm lại ma thần đã có lệnh, cấm bất cứ kẻ nào bước vào! Còn không cút đừng trách bọn ta! "

Trước sự bất kính của yêu ma thấp kém, đụng tới lòng tự cao của một thánh nữ, Liễu Linh không đôi co, dùng thần lực của mình thẳng tay đánh chúng văng xa.

Ả hồ ly độc địa sắp bước chân qua cổng Ma Vực, một luồng sức mạnh từ xa tấn công cả hai, Liễu Linh nhanh nhẹn né kịp, cả Hữu Bạch thân thủ bất phàm cũng né được chiêu thức ấy.

Lưu Ly và Hà Đức xuất hiện sau đòn tấn công, cả hai bay xuống đáp đất, dành cho hai kẻ xâm nhập bất hợp pháp kia ánh mắt hung tàn.

" Thật to gan! Dám đến Ma Vực của ma giới làm loạn sao? " Hà Đức to tiếng, cả người toát ra luồng yêu khí cực mạnh.

Hữu Bạch là người giữ lễ nghĩa, y nhận ra hai kẻ trước mặt, mau chóng quay lại dáng vẻ lịch sử, nhã nhặn của một thái tử, từ tốn nói chuyện với Hà Đức và Lưu Ly.

" Hai vị hộ pháp, ta là thái tử của nhân giới...công chúa của các ngươi đột ngột mất tích, cả ma hậu của các ngươi tự dưng đến cung điện của ta!

Ta muốn gặp ma thần để bẩm báo chuyện này, nhờ ngài ấy tìm Y Ngạn! "

" Công chúa mất tích?

Ma hậu ở chỗ ngươi? " Hà Đức gằn giọng, lập lại câu nói.

" Đúng vậy! Ta đến để... "

" Không cần tìm công chúa làm gì!

Công chúa và ma thần đã ngủ rồi, có chuyện gì thì sáng mai hãy đến!

Còn bây giờ...mời về cho! "

Hữu Bạch chưa nói hết câu, Hà Đức lớn tiếng xen vào, cắt ngang lời nói của y. Thực tế cả ma giới đều biết chuyện ma thần lấy Tinh Y Ngạn, Hà Đức và Lưu Ly ở đây mục đích nhằm giữ chân họ, để ma thần kia thành công có được công chúa nhỏ.

Còn, Hữu Bạch và Liễu Linh khi nghe Tinh Y Ngạn ở ma giới, đều chấn động, muốn vào trong hỏi rõ ngọ ngành liền bị Hà Đức và Lưu Ly tấn công, ngăn cấm, kéo dài thời gian đến sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.