Cùng lúc, Hữu Bạch yêu dấu của nàng, cũng sắp rơi vào tình cảnh trớ trêu.
Hàn Phúc cung, cung điện thái tử, nhân giới.
Các cung nữ trông thấy vị thái tử tôn quý từ đằng xa, cúi người cung kính.
" Thái... "
" Suỵt! " Hữu Bạch lập tức ra hiệu cho cung nữ im lặng, tránh làm ồn đến tân nương bên trong.
Cung nữ hiểu ý, mở cửa đón vị thái tử cao quý vào trong.
Trời đã tối, thần lực của ma thần yểm trên người Hữu Bạch và Liễu Linh đã biến mất. Hữu Bạch chỉ vừa đặt một chân qua cửa, còn chưa nhìn thấy tân nương, y liền ngửi ra mùi hương khác thường thoang thoảng trong mùi hương hoa linh đang.
Hàng chân mày không khỏi nhíu chặt, Hữu Bạch có chút ngờ hoặc. Bình thường, Y Ngạn có mùi thơm rất khác, dịu nhẹ, ngọt ngào như hoa đào, không phải là thứ mùi thơm nức mũi, nồng gắt như hoa nhài.
Chẳng lẽ ngày đại hôn nên nàng dùng mùi hương khác? Hữu Bạch thầm nghĩ.
Từ lúc rước thái tử phi của y từ Thượng Tam Đài về, mùi hương quen thuộc không thay đổi, bây giờ vừa mới vào phòng tân hôn, mùi hương cũ lại biến mất. Hữu Bạch lầm tưởng Y Ngạn tinh nghịch, lại muốn bày trò, tạo bất ngờ, bất giác khóe miệng cong thích thú, y gạt đi sự hoài nghi trong tâm, khiễng chân vào trong.
Cung nữ ở bên ngoài giúp y đóng cửa lại, tất cả điều lui xuống, trả không gian yên tĩnh cho đôi uyên ương.
Căn phòng rộng lớn, trang hoàng đầy giấy hỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2900812/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.