Mấy ngày tiếp theo, dưới sự giám sát của ma thần và chăm sóc tận tình của Tố Như, cơ thể Y Ngạn cũng khỏe hẳn, những vết thương mới cũ gì cũng không còn, cả vết thẹo cũng không có.
Trời đông, tuyết phủ dày đặc, còn lạnh hơn gấp bội lần cái ngày nàng quỳ, nên nàng rất ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng thì ra hít thở không khí, quơ tay quơ chân rồi lại quay vào, hầu như cả ngày nàng toàn tự nhốt mình trong phòng kín.
* Cốc cốc cốc *
" Ma hậu! "
Giọng nói của Tố Như ở bên ngoài truyền vào.
" Vào đi! " Y Ngạn cất tiếng đạm mạc ra ngoài.
Cánh cửa đang đóng chặt mở ra, trên tay hồ điệp nhỏ cầm theo khay thức ăn, vừa nhìn liền biết thức ăn này mang đến để kiềm hãm thần lực của Y Ngạn.
Tố Như bước tới, khụy gối hành lễ kính trọng.
" Ma hậu! "
Công chúa nhỏ đang ngồi sưởi ấm đôi tay trước lò than, đôi mắt hồ ly lướt sơ bộ, thấy khay thức ăn kia nét mặt của nàng lại xám xịt, ảm đạm ra lệnh cho Tố Như.
" Được rồi, em đứng lên đi! "
" Đa tạ ma hậu... " Tố Như cung kính, tay cầm chặt khay thức ăn, đứng đó quan sát cô nương đang thờ thẫn kia.
Từ ngày Y Ngạn trở thành ma hậu, trên khuôn mặt ngây thơ hay cười hay giận dỗi, hoàn toàn biến mất hết những cảm xúc ấy, thay vào đó lúc nào cũng chỉ có đôi mắt đượm buồn, còn thường xuyên khóc lóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2900496/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.