Hồ điệp nhỏ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khổ sở lựa lời để khuyên nhủ cô nương ương ngạnh hạ hỏa. 
" Ma hậu à...ma thần yêu người lắm...ai trong ma giới cũng biết mà... 
Ngài ấy muốn người tốt lên thôi... 
Người yên tâm đi...bây giờ người bị thương ma thần không bắt luyện tập nữa đâu... " 
" Không bắt! 
Đợi ta khỏe rồi lại tiếp tục phải không? " Y Ngạn hỏi câu hóc búa, đôi mày mỏng không khỏi nhíu chặt cáu có. 
" Ma thần nói vẫn luyện tập...nhưng mà không dùng cách đánh người nữa... " Tố Như kia ậm ừ, kéo tay nàng, nhỏ nhẹ truyền lại lời dặn. 
" Vậy thì cách gì? 
Không đánh thì mắng ta à? Hay bắt ta nhịn đói? 
Sao hắn không giết ta luôn đi? " Y Ngạn tức giận, bắt nhịp ngay sau khi Tố Như vừa dứt câu. 
Nói đến đó, bỗng dưng nàng hít một hơi thật dài, nước mắt đang tuông cũng phải ngừng, làn môi nhỏ nghẹn ngào trách móc. 
" Ta sẽ không bao giờ tin một kẻ đã lừa ta...còn giấu ta... 
Giấu ta...chuyện ta không phải là muội muội ruột của hắn...cưỡng đoạt ta... " 
" Ma hậu... " Tố Như thều thào, biết nàng đang giận, còn có cả hận thù đang xen, lấn át không nghe lời người khác nói, đành phải chịu thua. 
" Ma hậu...bây giờ người cứ lo nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ! 
Vết thương vẫn còn chưa lành đâu! " Tố Như chuyển ngay chủ đề, quan tâm sức khỏe của Y Ngạn. 
Nhắc đến vết thương, Y Ngạn sực nhớ, liền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2900479/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.