Ninh Ngạn chạy bạt mạng lại xem xét, giữa đám lá khô đang mục rửa cô nương tơi tả lấm lem nằm lên, khi được Ninh Ngạn đỡ dậy liền hoàn toàn kiệt sức không phản kháng.
" Tỷ tỷ, tỷ có sao không ? "
Giọng nói gấp gáp, bàn tay bé nhỏ vỗ nhẹ vào gò má gầy gò, nhanh chóng gạt mớ tóc tai rối tinh rối mù kiểm tra.
Da dẻ tái nhợt như người sắp chết, cơ thể vẫn còn hơi ấm, có thể vì đói hoặc kiệt sức mới ngất đi, Ninh Ngạn nhanh chóng lấy bầu nước hay mang theo bên mình, rót vào miệng cô nương.
Dòng nước mát lạnh chảy tràn, cô nương có phản ứng cơ thể động đậy, đôi mắt mệt mỏi hé mở, làn môi xơ xác mấp máy nuốt từng ngụm nước.
Ninh Ngạn lấy gói kẹo đường, nhanh chóng bỏ vào miệng cô nương yếu ớt, sau đó ân cần dùng khăn tay lau gương mặt đầy bùn đất.
Khi này cô nương kia hoàn toàn có lại nhận thức, ngậm chặt viên kẹo nuốt xuống vị ngọt, biểu tình trên khuôn mặt cực kì khó coi.
Bàn tay mềm mại khẽ vuốt trước ngực cô nương, Ninh Ngạn bình tĩnh, hỏi.
" Tỷ tỷ, tỷ ổn không ? "
Tiểu cô nương ngọt ngào cười duyên, dùng sức bợ đỡ cơ thể yếu nhược ngồi dậy.
Cô nương đảo mắt giáo giác xung quanh một vòng, nét mặt có chút thất thần lại nhìn chòng chọc vào Ninh Ngạn thăm dò, từ tốn đáp.
" Đa tạ tiểu muội cứu giúp "
Toàn thân mềm nhũn gian nan lùi ra, cô nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2900018/chuong-104.html