Vệ Hồ vui sướng trong nước mắt nghẹn ngào, bàn tay có phần cằn cỗi khẽ xoa xoa lên mu bàn tay mềm mại thân thuộc, cảm xúc phức tạp không nói nên lời. 
" Ngạn Nhi, bảo bối.... " 
Cầm lòng không đặng ông ôm lấy Ninh Ngạn, lệ nam nhi đáng nhẽ không nên rơi thời khắc này lại chảy ra một giọt từ khóe cay xòe. 
Tiếng * sụt sịt * từ chiếc mũi cay cay, Vệ Hồ nấc nghẹn mà ai cũng nghe rõ, tướng quân anh dũng cũng có lúc yếu mềm vì nhi nữ. 
Chính bản thân Ninh Ngạn cũng không giấu nổi cảm xúc, suýt thì khóc như đứa trẻ, nhưng nàng vẫn nhớ bản thân giờ đã là ma hậu, chóng thu lại sự vui mừng quá độ. 
Nàng khẽ vuốt tấm lưng vững chắc ngày xưa hay cõng nàng, dịu dàng nói. 
" Phụ thân, Ngạn Nhi về thăm người đây " 
" Ngạn Nhi... " 
Vệ Hồ đẩy nhi nữ ra, xoay nàng một vòng quan sát, ông chưa kịp hỏi chuyện thì Huỳnh Ánh ở bên cạnh còn nóng lòng hơn tra hỏi. 
" Ngạn Nhi, sao con về đây rồi ? Có phải con làm phật lòng ma thần không ? " 
" Không có đâu ạ ! " 
Ninh Ngạn phe phẩy tay phủ nhận, vui mừng chẳng kịp giải thích thì Huệ Anh đã nhanh nhảu giúp nàng trình bày sự việc. 
" Thưa tướng quân, phu nhân, tiểu thư ở ma giới rất được lòng ma thần, vì tiểu thư nhớ nhà nên xin về thăm mọi người 
Tiểu thư hiện giờ rất được ma thần sủng, không cho rời nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2899994/chuong-117.html