"Gâu... Chủ nhân thật là có mới nói cũ, có chồng quên chó..." - Cậu Vàng vừa đánh hơi vừa lẫm sủa trong miệng, vẻ mặt vô cùng oan ức.
Nó cảm thấy mình đi theo làm thú cưỡi cho Kim Ngọc cũng đã mấy tỷ năm, bao phen không màng an nguy liều mạng cứu chủ để bảo vệ nàng.
Ấy vậy mà Kim Ngọc lại dễ dàng vứt bỏ thần vị, đem linh hồn tiến nhập luân hồi chỉ để được gặp lại cái tên Huyết Sát vừa háo sắc lại ngu ngốc kia. Nếu không phải Kim Thần nó nhanh trí đem thần thể của nàng phong ấn, rồi thông qua Sinh Tử Lục tìm kiếm thì e là đã hoàn toàn mất dấu.
Nó lại sợ Kim Ngọc sau khi chuyển sinh không có ai che chở, liền thi triển Phân Thần Thuật tách ra một tia linh hồn gửi xuống hạ giới để bảo vệ nàng. Tưởng đâu Kim Ngọc sẽ hết sức vui mừng khi thấy thú cưng trung thành như nó, ai ngờ nàng chỉ chăm chăm vào tên ngốc kia, còn đuổi nó đi trước để không làm phiền nàng.
"Gâu... Chủ nhân thật quá đáng..."
"Biết vậy không thèm tới chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì, khỏi mang tiếng bổn gia gia..." - Cậu Vàng càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, đường đường là một Thượng Đẳng Chính Thần mà lại phải đi làm chó trinh sát, để người khác biết thì còn gì là mặt mũi.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Cậu Vàng vẫn chấp hành mệnh lệnh của Kiều Ngọc rất nghiêm túc, không hề xao lãng dù chỉ một giây.
"Gâu... Chỗ này toàn là băng với tuyết, làm gì có nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-mau/864733/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.