Tam Nương càng nghe càng lộ rõ vẻ ngạc nhiên, phu quân của nàng đối với việc tu luyện hết sức chấp nhất, lòng hướng về đạo kiên định vô cùng, không hiểu vì sao hôm nay lại khác lạ như vậy. "Không đúng! Chẳng lẽ người trước mặt không phải là Trường Sinh, mà là ảo ảnh do ta tạo ra trong lúc tuyệt vọng?" - Mỹ nhân nghi hoặc thầm nghĩ. "Nàng yên tâm, ta không phải là ảo ảnh. Nàng có thể thử suy nghĩ đem ta xóa bỏ, nếu ta không biến mất thì là thực." - Ác Quỷ Máu giống như đọc được suy nghĩ của nàng, nó gõ nhẹ ngón tay xuống bàn tươi cười nói. Mỹ nhân liền thử làm theo, suy nghĩ của nàng tập trung vào người Ác Quỷ Máu, tưởng tượng nó thay đổi hình dạng thành một cái cây. Nhưng một hồi lâu sau sắc quỷ vẫn giống như cũ, thân hình mờ mờ ảo ảo. "Không phải ảo ảnh..." - Tam Nương thì thầm trong miệng, trên gương mặt nàng càng lúc càng nghi hoặc. "Nàng đừng quá ngạc nhiên, con người luôn luôn thay đổi. Ta trước kia chỉ biết tu luyện mà không chăm sóc tốt cho nàng, sau này ta sẽ bù đắp lại." - Ác Quỷ Máu kéo mỹ nhân ngã đầu vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của nàng. Tam Nương nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, cũng không tiếp tục truy hỏi việc phu quân thay đổi khác lạ. Phía xa xa bên ngoài màn sáng đám quỷ hồn tụm năm tụm ba, chúng giương mắt nhìn Ác Quỷ Máu và Tam Nương bên trong lồng sáng. Gương mặt của chúng hiện rõ vẻ tức giận, thỉnh thoảng lại dẫm mạnh chân xuống đất rồi đi qua đi lại. "Phu quân, mấy thứ kia cứ nhìn chúng ta chằm chằm, trông thật là khó chịu, chàng có cách nào đuổi bọn chúng đi không?" - Mỹ nhân nhíu mày hỏi. "Hắc hắc! Nàng nói thử xem, mấy tên kia trông có giống như khỉ không?" - Ác Quỷ Máu nhìn bộ dáng tức giận của đám quỷ hồn liền cười lớn. "Hình như hơi giống khỉ thật, bọn chúng cười đến mức miệng ngoác tận mang tai luôn rồi." - Tam Nương gật đầu đồng ý. Đám quỷ hồn trí tuệ cũng không thấp, biết mình bị chê cười thì đều nghiêm mặt lại. Vẻ mặt trở nên dữ tợn, nhe nanh múa vuốt đe dọa. "Chà, giờ trông chúng thật là giống chó hoang." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười khinh miệt, hoàn toàn không đem quỷ hồn để vào mắt. Nó cùng Tam Nương ngồi uống trà ngắm cảnh chiều tàn, thỉnh thoảng lại cười đùa trêu chọc đám quỷ hồn bên ngoài. Mặc dù nơi này chỉ là thế giới tinh thần của Tam Nương, nhưng bởi vì tình cảm của nàng với quê nhà rất nặng, ký ức sâu đậm vô cùng. Vậy nên Đan Mộc Môn được tái hiện vô cùng chân thật, từng gốc cây ngọn cỏ hồ nước góc tường đều trở nên sinh động. Những cơn gió đêm thổi qua ngọn cây khiến tán lá kêu lên xào xạc, nhưng kỳ lạ là chẳng có tiếng côn trùng hay chim chóc gì cả. "Ha... Trời cũng đã tối rồi, gió đêm cũng thật là lạnh, chúng ta cũng nên đi tưới nước cho cây thôi." - Ác Quỷ Máu vui vẻ cười nói. "Tưới cây? Sao chàng lại muốn đi tưới cây vào giờ này chứ?" - Tam Nương khó hiểu hỏi. Nàng là trưởng lão của Thiên Đan Môn, đối với việc trồng cây tưới nước rất là quen thuộc, nhưng có tưới nước thì cũng là làm vào lúc sáng sớm, bây giờ là đêm hôm khuya khoắt mà nơi này cũng chẳng có bụi linh thảo nào. "Hắc hắc... Ta nói chính là muốn tưới nước cho nàng! Nàng chẳng phải cũng là cây cỏ đó sao?" - Sắc quỷ đắc ý cười lớn, nó ôm lấy cơ thể đầy đặn của Tam Nương vác lên vai, dùng tay nắn bóp kiều đồn căng tròn của nàng. Tam Nương gò má đỏ ửng, bàn tay nhỏ khẽ đấm vào lưng nó. "Trường Sinh! Chàng từ khi nào lại trở nên vô sỉ như vậy? Thật là đáng ghét." - Nàng mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình yêu thương thì cho dù sống trong mộng cả đời cũng được. Kiến trúc bên trong mộc phủ rất độc đáo, bởi vì được xây dựng bên trong một thân cây nên căn phòng có hình tròn, thân gỗ xù xì cũng chính là bờ tường. Những căn phòng không nằm liền kề mà lại xếp chồng lên nhau, mỗi tầng ngăn cách bằng một lớp gỗ dày và nối thông bằng cầu thang. Tầng trệt là phòng khách, tầng tiếp theo là thư phòng rồi đến phòng bếp phòng ngủ, tận trên cùng của ngọn cây là một khoảng không nhỏ có lan can, ngồi trên cao có thể thưởng nguyệt ngắm sao hít thở không khí trong lành. Bàn ghế hay đồ đạc cũng đều làm bằng gỗ của chính cái cây khổng lồ, điểm đặc biệt là chúng đều là gỗ sống, phía bên trên bàn ghế vẫn có những chồi non xanh biếc mọc lên. Nối giữa các tầng là một chiếc cầu thang vô cùng đặc biệt được bện bằng những sợi dây leo xanh biếc. Ác Quỷ Máu đứng lên thang dây, dùng tay kéo nhẹ một sợi dây leo. Những sợi thanh đằng giống như những con rắn trườn bò trên những cành cây chậm rãi kéo chiếc thang đi lên tầng trên. Ác Quỷ Máu kéo thang dây thêm vài lần để đi đến lầu bốn, đi thêm vài bước liền đã tới nhà tắm. Trong phòng thanh tao nho nhã, bên trong có một bể nước lớn được ghép từ những mảnh trúc. Nước mưa được hứng bởi những tán lá cây rậm rạp trên cao, men theo cành lá tạo thành một đường ống dẫn nước chảy vào trong bể tắm. "Bảo bối, nàng trước tiên tắm rửa sạch sẽ, ta đi chuẩn bị bữa tối cho nàng." - Ác Quỷ Máu thả Tam Nương xuống sàn gỗ, âm thanh ấm áp nói khẽ vào tai. "Phu quân, chàng từ khi nào biết nấu ăn vậy?" - Tam Nương kinh ngạc hỏi, trước giờ nàng đều là người nấu ăn, Linh Tộc trọng nam khinh nữ xem việc bếp núc là thiên chức của người thê tử, đàn ông mà vào bếp thì sẽ bị người khác xem thường. "Ha ha, cũng không có gì. Chỉ là ta muốn tạo cho nàng chút bất ngờ nên đã âm thầm học nấu ăn." - Ác Quỷ Máu sực nhớ mình đang đóng giả làm Mộc Trường Sinh, vội vàng cười khan giải thích. "Thật sao? Chàng trước giờ đâu có thích lãng mạn?" - Ánh mắt Tam Nương hiện rõ sự nghi ngờ, liếc nhìn sắc quỷ đầy vẻ thâm thúy. "Ban đêm trời lạnh, để ta giúp nàng làm ấm nước." - Ác Quỷ Máu cũng không dám đối diện với ánh nhìn của nàng, vội vàng lảng đi làm việc. Bàn tay nó quơ quơ trong không khí lấy ra vài viên hỏa linh thạch đỏ rực, những viên đá khiến nước trong bồn gợn sóng, hỏa linh lực hóa thành nhiệt lượng khiến hơi nước bốc lên nghi ngút. "Bảo bối, nàng sao còn chưa cởi y phục? Chẳng lẽ nàng muốn vừa tắm vừa mặc đồ sao?" - Ác Quỷ Máu chuẩn bị xong xuôi liền xoay sang hỏi. "Phu quân, chàng không đi ra ngoài sao?" - Gương mặt Tam Nương đỏ lên, nàng chỉ tay về phía cửa ra hiệu. Nào ngờ sắc quỷ lại tiến về phía nàng, một tay ôm lấy eo một tay vòng ra phía lưng giúp Tam Nương cởi y phục. Chẳng mấy chốc bộ váy của nàng đã bị ném xuống đất, thân thể trắng trẻo bầu vú nõn nà liền hiện ra trước mắt sắc quỷ. Ác Quỷ Máu liền ôm mỹ nhân vào ngực, khẽ hôn lên môi của nàng. Nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước khiến cho gương mặt của Tam Nương ửng đỏ. "Trường Sinh! Để thiếp tắm trước đã!" - Tam Nương ngượng ngùng nói, khẽ gỡ tay sắc quỷ khỏi người mình. "Bảo bối... Thực là muốn ăn nàng ngay bây giờ...Nhưng mà thôi vậy, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian." "Bây giờ ta đi chuẩn bị bữa tối, đợi khi nàng tắm xong là có thể dùng bữa." - Sắc quỷ than thầm trong lòng, nhưng rồi vẫn phải tỏ ra đàng hoàng đạo mạo, khẽ vuốt ve mái tóc của mỹ nhân rồi đi ra khỏi phòng tắm. Ác Quỷ Máu cẩn thận đóng cửa phòng, mở ra cấm chế trận pháp. Lúc này nó mới thở phào một hơi, gương mặt hư ảo trở lại bộ dáng bình thường. "Đóng giả làm kẻ khác thật là nhức đầu..." "Thôi đành chịu vậy, đợi một thời gian nữa khi tâm cảnh nàng ổn định lại thì ta mới nói sự thật." "Lúc đó gạo cũng nấu thành cơm rồi..." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười quỷ quyệt. Phòng bếp ở bên dưới nhà tắm một tầng, Ác Quỷ Máu khẽ nhún chân đã có thể nhảy xuống dưới. Nó lục tìm trong mấy chiếc tủ, lôi ra đủ thứ vật dụng làm bếp và nguyên liệu nấu ăn. "Cô nàng này bình thường chắc cũng rất thường xuyên nấu nướng, tên Trường Sinh kia đúng là có phúc mà không biết hưởng." "Hắc hắc... Vậy thì phúc phần này ta hưởng thay hắn vậy..." "Để xem nào... Đống nguyên liệu này héo hết rồi chỉ có gạo là còn sử dụng được." Ác Quỷ Máu lẩm bẩm một mình, thần sắc tương đối vui vẻ. Nó đem đám rau đã héo rũ vứt vào thùng rác, cầm lấy chiếc niêu đất trên kệ gỗ xuống, vốc vài nắm Linh Mễ bỏ vào bên trong. Linh Mễ kỳ thực chính là hạt của cây lúa nước, là thức ăn chính của một số loài Linh Tộc. Loại lúa này được trồng bên trong linh thổ, dùng linh thủy tưới tắm, lại lấy linh thạch xác yêu thú làm phân bón. Hấp thu thiên địa linh khí mà phát triển, vậy nên hạt của chúng tròn mà sáng bóng như ngọc, có mùi thơm ngát như sữa. Loại thức ăn này trân quý vô cùng, khi nấu chín thành cơm thì vừa thơm vừa dẻo, ăn vào giống như là uống đan dược, không chỉ ngon miệng mà còn có tác dụng tăng tiến tu vi. Chỉ là để trồng ra được loại Linh Mễ này quá mức tốn công sức, hiệu suất lại không bằng trồng linh thảo chế đan dược, vậy nên bình thường không ai sử dụng chúng làm thực phẩm, chỉ có tu sĩ Độ Kiếp Kỳ giàu nứt đố đổ vách mới dám dùng Linh Mễ làm cơm ăn. Nước vo gạo Ác Quỷ Máu cũng dùng linh lộ hứng từ trên tán cây, một lúc sau nó đặt niêu nhỏ lên Hỏa Tinh Trận Bàn, nhét vào trong khe nhiên liệu vài viên linh thạch. Trận bàn liền sáng rực lên, tỏa ra nhiệt lượng nóng bỏng đun sôi niêu nhỏ. Chẳng mấy chốc hương thơm thoang thoảng của Linh Mễ đã lan tỏa khắp gian phòng, Ác Quỷ Máu liền đem hỏa linh trận giảm nhỏ lửa, chỉ để nó cháy liu riu. Tiện tay với lấy chiếc giá đan bằng thân trúc, phi thân qua cửa sổ bay ra ngoài. Phía sau mộc phủ là khu vườn nhỏ trồng đầy linh thảo, đều là những loại dược liệu trân quý mấy vạn năm. "Hừm, Bạch Ngọc Linh Chi, thứ này có thể làm nấm xào." "Hừm... Ngân Diệp Thảo vạn năm, đem đi xào rau vậy." "Ngã Hồng Thị? Dùng làm cà chua xào vậy." "Có cả Tuyết Ngọc Linh Tham nữa, xắt ra xào chung với rau." Ác Quỷ Máu thì thầm trong miệng, chọn lấy vài bụi linh dược mà nó cho là thơm ngon nhất. Đào luôn cả gốc rễ cho vào chiếc rổ, sau đó đi đến giếng linh lộ trong vườn, đem đống linh dược vạn năm rửa sạch đất cát. Nó lại phi thân bay ngược lên phòng bếp, đặt chiếc giá lên bệ. Giống như một đầu bếp điêu luyện rút ra hai con dao làm bếp sắc bén, hai tay giống như rồng bay phượng múa, gọt sạch vỏ đám rau củ rồi thái ra thành từng miếng nhỏ vừa ăn. Từng phần thức ăn được cho nào những chiếc nồi chảo khác nhau, Ác Quỷ Máu khởi động cùng lúc bốn chiếc hỏa linh trận. Thủ pháp thành thục đem mớ linh dược nấu thành những món rau cải xào, nấm xào, canh củ cải trắng, rau muống xào tỏi. Tuy chúng đều là những món chay nhưng tay nghề của Ác Quỷ Máu lại rất khá, ướp mắm muối vừa tay, xào rau vừa chín tới, bên ngoài vẫn giữ được màu xanh bên trong lại non mềm vừa miệng. Sắc quỷ bởi vì muốn lấy lòng nữ nhân, nên đã học không ít kỹ thuật nấu nướng, tài nghệ so với đầu bếp đại sư còn cao hơn một bậc. Nó đem từng món chay bày vào chén đĩa, lại bới thêm một tô cơm nóng hổi đặt lên mâm bạc, vừa đi vừa huýt sáo kéo dây mây đi lên tầng trên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]