Bách Hoa lẳng lặng đứng đợi bên ngoài cửa, trong đôi mắt nàng hai viên ngọc phỉ thúy khẽ phát sáng.
Tâm tính của nàng mặc dù rất ngây thơ, nhưng cũng biết hôm nay có chuyện chẳng lành.
"Sao mọi người luôn giấu diếm mình? Mình đâu phải trẻ con nữa, mình cũng là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ cơ mà." - Bách Hoa cắn răng lẩm bẩm trong miệng.
Cô nàng thỉnh thoảng lại ghé sát tai vào cánh cửa, muốn nghe ngóng thông tin bên trong, chỉ tiếc loại phòng nghị sự này luôn luôn được xây dựng đặc biệt, trong phòng có bố trí cách âm trận pháp, cho dù là sử dụng thần thức để nghe lén cũng không thể.
Bỗng cánh cửa phòng nghị sự hé mở, khiến Bách Hoa giật mình đánh thót. Ngay lập tức nàng lui lại ra sau, giả vờ đang nhìn ngắm những họa tiết trên vách gỗ.
Những vị trưởng lão thấy dáng vẻ ngây ngô của nàng chỉ khẽ lắc đầu, từng người một trở về phòng của mình.
"Hoa nhi! Không phải ngoại tổ mẫu nói con trở về phòng sao? Lại đứng ngoài nghe lén hả?" - Tam Nương liếc mắt nhìn cháu gái, ánh mắt nàng sắc lạnh vô cùng.
"Đâu... Đâu có... Cháu chỉ đang nhìn bờ tường. Tam Nương xem chỗ này này, hoa văn rất khác những chỗ còn lại." - Bách Hoa liến thoắng nói, không ngừng chỉ tay vào bờ tường, giống như thực sự rất say mê với việc quan sát rễ cây bám trên đó.
"Con không cần giả vờ nữa, bức tường đó thì có gì để mà xem. Phụ mẫu con có chuyện cần nói với bà bà, con tạm thời để ta trông chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-mau/864700/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.