"Quả đúng là như vậy, lúc đó bọn ta đã khuyên can nhưng Tiêu Dao Tử đạo hữu vẫn rút kiếm ra tấn công trước." - Thái Bạch gật đầu xác nhận.
"Hắc hắc, ta nếu lúc đó tu vi thấp một chút. Nhất định đã chết dưới kiếm của Tiêu Dao Tử, không biết trong số các vị có ai đòi lại công bằng cho ta không nhỉ?" - Ác Quỷ Máu châm chọc hỏi.
"Vậy linh sủng của ngươi nuốt sống mấy ngàn tu sĩ thì sao? Ngươi là chủ nhân lại không biết quản thúc, để cho nó ra ngoài hại người. Cái chết của họ nhất định phải có người chịu trách nhiệm." - Y Y nghe vậy biết mình đuối lý, liền chuyển sang chủ đề khác.
"Chuyện này càng không thể trách ta được. Linh sủng của ta bình thường ngoan ngoãn vô cùng, cả ngày chỉ có ăn với ngủ. Ta bởi vì có chuyện quan trọng nên mới không mang nó theo, để tạm nó ở Viễn Châu Thành mấy hôm. Nó bình thường chỉ đi săn yêu thú làm thức ăn, chỉ cần không lại gần thì nó cũng không tấn công."
"Là mấy tên tu sĩ kia đui mù không có mắt, tham lam tài liệu trên người linh sủng của ta nên mới kéo bè kéo phái tới vây công. Nếu linh sủng của ta tu vi thấp một chút, e là khi ta trở về xương cốt cũng chẳng còn. Lúc đó ta phải đi tìm ai để đòi công đạo đây?"
Mấy vị tông chủ bị Ác Quỷ Máu nói cho nghẹn lời, cảm thấy nó nói rất có lý muốn phản bác cũng không thể.
"Ứng Dư tông chủ! Đạo hữu giúp ta nói mấy câu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-mau/864678/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.