"Ai da...đau."
"Ủa hết đau rồi."
Tôi mở mắt mình ra, đầu óc tôi lúc này đã trở lại như cũ, không còn như bị búa gõ vô đầu nữa.
"Linh hồn của mình đã lành lại, chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ?"
"Mình chỉ nhớ hôm qua Rắn Nhỏ cõng mình..."
"A...Rắn Nhỏ..."
Tôi chợt nhớ lại tối qua, con rắn tội nghiệp bị con quái vật bóp cổ, rồi ném mạnh vào mấy gốc cây khiến nó bị gãy xương.
Tôi chạy về phía con rắn, giờ nó vẫn nằm bẹp dưới mấy cái cây gãy.
"Mi không sao chứ?"
Tôi cắt cổ tay mình, nhỏ máu vào miệng con rắn, sử dụng kỹ năng Máu Linh Động chữa thương cho nó.
Nửa tiếng sau Rắn Nhỏ cũng tỉnh lại, nó thu nhỏ kích thước, trèo lên cổ tôi nằm.
"Chủ nhân hết đau đầu rồi sao?" - Rắn Nhỏ hỏi tôi bằng cái giọng trẻ con trong trẻo của nó.
"Ta ổn rồi, không biết sinh vật hôm qua là gì, nhưng dường như nó không có ác ý."
"Chúng ta tiếp tục lên đường thôi."
Rắn Nhỏ uể oải nằm trên cổ tôi, trông nó có vẻ mệt mỏi. Tôi bứt một chiếc lá vừa đi vừa quạt mát cho nó, trong thời gian này nhờ nó mà tôi sống sót, nếu không chắc bị mấy con côn trùng nuốt chửng rồi.
Tôi tiếp tục đi về phía Vương Triều.
Bỗng có một nhóm quân lính mặc áo giáp kim loại hành quân về phía tôi.
"Bắt hắn lại, cắt cổ hắn ta." - Đột nhiên tên cầm đầu đội lính ra lệnh.
"Oắt đờ heo! Mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-mau/864350/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.