Bên trong cửa hang tăm tối không một chút ánh sáng, đi hơn mười lăm mét là một cánh cổng kim loại rỉ sét đã hoàn toàn hư hại.
Lora khẽ chạm tay lên cánh cửa, quan sát hoa văn của nó bằng kính hồng ngoại.
"Những quang mạch này quả thực là của người Othelo, nhưng tại sao trông chúng quá cũ kỹ, giống như đã tồn tại hàng trăm ngàn năm?"
Lora bước qua cánh cửa, bên trong là một ngã tư có ba hành lang, mỗi hành lang đều là một dãy những căn phòng giống nhau y hệt.
Nàng đi tới trước một cửa phòng, khẽ chạm tay lên cửa. Nhưng ổ khóa điện tử đã hư hại từ lâu, nàng chỉ có thể dùng một thanh sắt để nạy cánh cửa.
Bên trong phòng gần như trống rỗng, chỉ có một cái giường kim loại và một chiếc tủ, ngoài ra không còn vật gì khác.
Lora trở ra ngoài, thử nạy cửa những căn phòng khác, nhưng tất cả đều giống nhau, hoàn toàn trống rỗng.
"Những căn phòng này tại sao lại không có người ở? Sao không có bất kỳ thứ gì? Chẳng lẽ họ dọn đi cả rồi sao?" - Lora tự hỏi.
"Rít... Rít... Rít..." - Bỗng bên ngoài hành lang vang lên tiếng động.
Lora nhanh chóng nép người vào một góc tường, nắm chặt khẩu pháo Ion.
Vài giây sau một cái đầu đen thui gớm ghiếc của một con rắn thò qua cánh cửa. Nó đảo mắt nhìn xung quanh gian phòng, ngay lập tức phát hiện ra Lora đang ẩn nấp.
Ánh mắt của con rắn kim loại biến hóa, nó dường như định rít lên báo động.
Lora không cho nó cơ hội, nàng khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-mau/864293/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.