Giờ thì mọi thứ đã sẵn sàng, người Tà Huyết lúc này thấm đẫm nhựa cây xanh lè.
Hắn bước chầm chậm về phía hàng rào bụi gai.
"Hai trăm mét..."
"Một trăm mét..."
"Năm mươi mét..." - Tà Huyết cẩn thận di chuyển từng bước một. Mặc dù đã vào phạm vi tấn công, nhưng những bụi gai vẫn không có phản ứng gì với hắn.
Những bụi hoa gai giống như đang ngủ, chỉ có một cơn gió lạnh thổi qua khiến những bông hoa lay động nhẹ.
"Ba mươi mét."
"Mười mét."
Vẫn không có chuyện gì xảy ra. Dường như những bụi gai đã biến thành những cây hoa bình thường vô hại.
Khi đã cảm thấy an toàn hơn, Tà Huyết tiến sát lại gần những cây hoa, tay hắn có thể chạm vào chúng một cách dễ dàng. Hắn cứ thế len qua những khe hở chật hẹp của rừng gai rồi tiến về phía trước.
Bên trong rừng hoa gai, những bông hoa nở rộ, khoe sắc rực rỡ. Chúng tỏa ra hương hoa thơm ngát, hương hoa theo làn gió nhẹ chui vào mũi Tà Huyết, khiến hắn trong lòng lâng lâng khó tả, giống như đang bay.
Tà Huyết tiếp tục di chuyển trong vô thức, tâm trí dần trở nên trống rỗng.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tà Huyết mở bừng hai mắt, hắn đã băng qua được rừng gai bằng một cách thần kỳ nào đó.
"Thật đẹp!" - Tà Huyết thốt lên, ngẩng cao đầu nhìn khung cảnh trước mặt.
Một thứ ánh sáng huyền ảo kì diệu rọi vào hắn.
Sự rực rỡ tràn ra một cách đột ngột khiến hắn choáng ngợp, vội đưa hai tay lên che mắt. Đợi vài giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-mau/864218/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.