Chương trước
Chương sau
Sau khi các nàng đi, Dĩnh Nhi hoảng hốt theo lão bản đi vào phòng, trước mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện trướng đỏ uyên ương, nàng quay người lại, liên thấy người mình tâm tâm niệm niệm thái tử điện hạ, người mặc hỷ bào gấm vân, mỉm cười đi về phía nàng.
"Thái tử điện hạ..." đáy mắt Dĩnh Nhi xẹt qua một tia mừng rỡ, nàng cúi người kiểm tra lại bản thân, trên người mình cũng mặc hỷ bào giống vậy.
Thái tử điện hạ, là đang cùng nàng thành thân sao?
Nàng không phải nằm mơ chứ.
"Dĩnh Nhi, cuối cùng ngươi cũng gả cho ta..." Trước mắt thái tử Liên Dung, khẳng định tâm tư của nàng.
Dĩnh Nhi thật sự vui mừng, trực tiếp nhào vào lòng Liên Dung.
Mà "Thái tử Liên Dung" trong mắt nàng lại là một tên tùy tùng, đã hơn bốn mươi tuổi, ít nhất cũng có thể làm phụ thân của Dĩnh Nhi, giờ phút này tên tùy tùng bị tiểu thư nhà mình ôm chặt, gương mặt hắn xanh đen, không biết là xấu hổ hay giận dữ.
"Tiểu thư, tỉnh!" Tên tùy tùng kia đột nhiên đẩy Dĩnh Nhi ra, trong lòng có nghi hoặc.
Tiểu thư Dĩnh Nhi vừa rồi còn rất tốt, làm sao lại đột nhiêu rơi vào huyễn cảnh như vậy?
Hắn đoán không sai, Dĩnh Nhi chính là bị Tịch Nhiêu làm cho rơi vào huyễn cảnh, một trong những kỹ năng của Thôn Thiên Hồn đồng tử đó là Mị Huyễn. Một khi rơi vào Mị Huyễn thì sẽ xuất hiện huyễn cảnh điều mà người rơi vào mong muốn, nhất là chuyện “mây mưa” thất thường cùng hành động cá nước thân mật.
Tịch Nhiên mặc dù chỉ là Linh Sư bát phẩm, nhưng Thôn Thiên Hồn đồng tử nàng sử dụng không nhìn phẩm cấp, chỉ dựa vào cấp bậc mạnh yếu, năng lực kéo dài thời gian cũng khác biệt.
Đối phó với Dĩnh Nhi, Mị Huyễn này có tác dụng ít nhất kéo dài một ngày một đêm.
Dĩnh Nhi đối với lời nói của tùy tùng bất vi sở động, thân thể mềm mại như rắn nước, lại lần nữa quấn lên eo tùy tùng, miệng còn nỉ non không ngừng: "Dung lang, người đừng đi nha, chúng ta tiếp tục..."
Tiểu thư đây là coi hắn thành Liên Dung điện hạ rồi!
Tên tùy tùng kia rõ ràng là một cường giả Linh tôn, nhưng lần này làm thế nào cũng không thể đẩy Dĩnh Nhi đã rơi vào huyễn cảnh ra, không kịp đề phòng hắn liền bị môi đỏ của Dĩnh Nhi áp tới. Hương thơm đặc biệt cùng với vòng eo mềm mại làm cho thân dưới của tên tùy tùng kia một trận khô nóng, vậy mà không khống chế được đã nổi lên phản ứng.
Mặt của Dĩnh Nhi ửng đỏ, hơi thở vây lấy tên tùy tùng không buông, cảm nhận được tên tùy tùng có phản ứng còn chủ động dán vào hắn cọ xát.
"Dung lang, tới nha..."
Thân thể mềm mại không xương, thanh âm kiều mị làm tê cả da đầu tên tùy tùng, sau lưng mồ hôi lạnh ướt đẫm, nếu thừa tướng biết hắn khinh bạc tiểu thư thì hắn không còn mệnh mà sống.
Không dám để tiểu thư tiếp tục như vậy nữa, hắn đưa tay lên bổ xuống gáy của Dĩnh Nhi, cả người nàng ta ngất trong lòng hắn.
Hắn hoảng hốt đem Dĩnh Nhi nhẹ nhàng đặt lên giường, chạy trốn ra khỏi phòng.
.....
Một gian sương phòng sang trọng ở lầu hai của nhà nghỉ, có một đôi mắt sắc bén như loài sói đã thấy toàn bộ sự việc, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu bóng lưng của Tịch Nhiêu đã đi xa.
Từ trước đến nay hắn chưa từng gặp đôi mắt đặc biệt như vậy, đôi mắt xinh đẹp thì hắn đã gặp qua quá nhiều kiểu như, thanh thuần linh động, sáng rực lung linh, xinh đẹp mị hoặc,... Nhưng lại chưa từng thấy đôi mắt xinh đẹp thâm thúy như hoa hồng trong đêm tối, tinh khiết nhưng không trong suốt, thâm trầm nhưng không vẩn đục, trong đôi ngân bạc phong tình thiên biến vạn hóa, giống như loài hoa anh túc, có sức hút trí mạng.
Đôi mắt bạc kia giống như sao sáng, chỉ một ánh mắt liền hấp dẫn thật lớn, không khỏi sa vào.
"Lợi Kiếm, đuổi theo nàng ấy." Âm thanh của hắn có hơi khàn khàn, khóe môi gợi lên một độ cong rất nhỏ.
"Vâng, đại nhân." Lợi Kiếm mặt không biểu cảm, cung kính trả lời, sau đó liền đuổi theo thân ảnh của Tịch Nhiêu đã đi xa, trong nháy mắt biến mất trước mặt nam nhân kia.
Tịch Nhiêu mang theo Tịch Diệu đi liền cảm thấy như có người đang bám theo các nàng, nàng sử dụng Thôn Thiên Hồn đồng tử không dấu vết quan sát bốn phía, quả nhiên thấy một cái bóng đen như ẩn như hiện bám theo các nàng.
Tịch Nhiên cảm giác được người kia đối với các nàng không có ác ý, nhưng nàng lại không muốn để người kia tiếp tục theo dõi mình.
Tịch Nhiêu bất động thanh sắc kéo Tịch Diệu rẽ trái rồi rẽ phải, thừa dịp người kia còn chưa thấy các nàng, hướng Tịch Diệu nói: "Diệu nhi, xíu nữa bất luận phát sinh việc gì ngươi đều không cần phải sợ."
Tịch Diệu ngoan ngoãn gật đầu, Tịch Nhiêu nhẹ nhàng nắm tay Tịch Diệu, bước nhanh hơn chen vào đám người đi ngược lại vào cái hẻm nhỏ cách đó không xa, ở đó không có bao nhiêu người.
Trong phút chốc, cảnh tượng trước mắt Tịch Diệu bỗng nhiên thay đổi. Lợi Kiếm một đường đi theo Tịch Nhiêu rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng theo dấu đến chỗ hẻm nhỏ thưa thớt người, khi hắn đi vào hẻm nhỏ lại phát hiện bóng dáng hai người đã biến mất không thấy đâu.
Trong lòng Lợi Kiếm nổi lên kinh sợ, cái hẻm nhỏ như thế này làm sao hai người sống sờ sờ thế mà biến mất không thấy đâu. Hắn xác định là hắn không có nhìn lầm, các nàng đúng là đã đi vào cái hẻm nhỏ này, Hắn lại không thể nghỉ tới hai cái bát phẩm Linh sư cứ thế mà dưới mi mắt hắn biến mất, hắn quả thật nghĩ không ra. Nhưng dù không tin thế nào đi chăng nữa hắn cũng phải trở về phục mệnh.
"Đại nhân, cô nương kia biến mất, xin đại nhân trách phạt." Lợi Kiếm cung kính quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám nhìn người trước mặt hắn.
"Hai người bọn họ không có chút linh căn nào, lại trước mắt ngưởi đột nhiên biến mất?" Âm thanh người kia trong trẻo trầm thấp làm cho người ta không nhận ra hỷ nộ.
"Đúng vậy, đại nhân." Lợi Kiếm cung kính đáp.
"Thú vị." Khóe miệng người kia đè nén một nụ cười nghiền ngẫm, có chút giống yêu nghiệt.
Hai người không có chút linh căn lại biến mất, sự việc quỷ dị như vậy nhất định không phải trùng hợp.
Thần Khí có thể tạo thành không gian chứa người sống ở thần giới chỉ có mình Giáng Anh mà thôi, bọn hắn căn bản không nghĩ đến Tịch Nhiêu có một cái không gian như vậy, có thể đó là bí pháp cổ truyền gì đó đưa họ đến địa phương khác.
"Ngươi đứng lên đi, lần này không trách ngươi." Người kia ngữ khí bình thản, không có chút nào tức giận.
Bọn hắn, nhất định sẽ gặp lại.
Lợi Nhận tâm bối rối trong nháy mắt bình tĩnh lại, mặc dù không biết đại nhân vì sao không xử phạt hắn, nhưng hắn tuyệt sẽ không vi phạm đại nhân bất luận điều gì.
Nhìn cách đại nhân đối với người kia rất để bụng, nếu có liên quan tới người có mắt bạc, nhất định phải thay đại nhân quan tâm kỹ càng.
Thanh Long quốc cảnh tượng bên trong, hai bóng người hướng phía Thanh Long thành đi nhanh tới.
Đi phía trước là một vị nam nhân người mặc trường bào huyền sắc, bên hông thắt lưng tường vân viền rộng bằng gấm xanh, đầu đội bạch ngọc ngân quan, dung nhan bẩm sinh cao quý cùng tuấn mỹ vô cùng, giống như thiên chi kiêu tử, nhiếp tâm hồn người.
Đi theo nam nhân sau lưng, đồng dạng là một vị thanh niên tuấn mỹ thân mặc hắc y.
"Quân thượng, Thánh Nhân truyền tin đến nói xin ngài mau trở về." Vô Ưu thần sắc cung kính, không nhanh không chậm cùng quân thượng duy trì tốt nhất khoảng cách, rất nghiêm túc báo cáo tin tức mới nhất truyền đến.
"Không về." Được xưng là quân thượng âm thanh nhàn nhạt, mắt nhìn thẳng đi đường.
Mãi mới chờ đến lúc gặp Nhiêu Nhi, làm sao có thể trở về.
"Quân thượng, Thánh Nhân truyền tin đến nói lập tức muốn cử hành Thánh Linh tế tự, cần ngài đến chủ trì, ngài không được vắng mặt." Vô Ưu lại nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.