*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại Việt Thiên Kiêu chiến, chín năm sơ luyện, một năm trưởng thành. Vốn nghĩ năm nay sẽ là một năm nở rộ thiên tài, với những trận đánh thư hùng hoành tráng, khoáng tuyệt cổ kim, cho đến khi ngày này kéo tới.
Bạch Hạc hôm nay xảy ra một cái hiện tượng khiến người ta há mồm trợn mắt, bởi vì phân nửa thiên kiêu hùng hùng hổ hổ, gặp nhau không đánh mà còn tay mắt mặt hận, truyền tai nhau những lời căm hờn tức giận, mắng mỏ đám người Yên Tử mặt dày vô song, đốn mạt cướp đường.
Đúng, chính là cướp đường. Cướp từ người của siêu cấp thế gia, cho tới đám tán tu bần hàn cũng không thể nào đào thoát.
Mà cướp đường thì cũng thôi đi, lại còn dám cả gan mạo danh loạn xạ, gắp lửa bỏ tay người, khiến cho người người không nhịn nổi. Nhất là con súc sinh đi theo bọn hắn, mặt dày mất dạy, tuyệt đối vô liêm sỉ ngút trời.
…
Một góc nào đó xa xôi của Bạch Hạc.
Ba bốn cái chiến đội tụ họp cùng nhau, khí thế lộ liễu không chút nào che giấu. Thậm chí một số kẻ còn cưỡi trên lưng yêu thú, ngự ở trên không mà tới, phô trương không gì sánh được.
- Đám Yên Tử khốn kiếp, nhất định phải tìm ra bọn chúng.
- Đúng vậy. Đánh chết bọn chúng, mẹ nó, quần của lão nương cũng dám lột, ăn gan hùm mật gấu.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-hoang-thien/2722829/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.