Đang ẩn nấp quan sát trên nóc của một tòa kiến trúc, Hoàng Thiên bị lời nói của tên tu sỹ kia làm cho giật mình, quả thực không nghĩ bản thân lại có thể bị phát hiện như thế.
Trong lòng thoáng chốc còn chưa biết làm như thế nào, hắn quay sang định hỏi ý kiến của Cố Sở thì hoảng sợ phát hiện ra lão đã biến mất tự lúc nào. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Cố Sở từ đầu vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng bây giờ lại không thấy đâu nữa. Theo lý thì lão sẽ không bao giờ tự động rời đi nếu như không có lệnh của hắn mới đúng. Chẳng lẽ có chuyện gì đột xuất hay là lão gặp phải rắc rối nào rồi.
Chẳng có ai trả lời cho hắn cả, chỉ có một tên tu sỹ đang mỉm cười đắc ý, hướng khuôn mặt không giống ai và cái miệng đầy máu tới. Nhìn chằm chằm về phía tên tu sỹ, nội tâm của Hoàng Thiên tràn đầy phức tạp không nói nên lời. Đây rốt cục là một người như thế nào, tại sao lại có thể quỷ dị đến như thế.
Nhảy vụt một cái, hắn lăng không qua mấy chục mét hạ xuống dưới đường đá. Khuôn mặt anh tuấn nhẹ nhàng đảo qua hiện trường, cuối cùng dừng tại trên cơ thể tên tu sỹ, chần chừ một hai hơi thở rồi mới mở miệng:
- Ngươi biết ta sao?
Giọng nói của hắn bình thản nhẹ nhàng, không nhận ra được chút cảm xúc gì khác lạ. Dường như hiện trường đẫm máu hay sự quỷ dị của đối phương đều không khiến hắn kinh sợ hay ngạc nhiên chút nào.
- Ah! Coi như là biết đôi chút, ngươi là một người rất thú vị.
Tên tu sĩ kia a lên một tiếng, nhếch môi cười nhạt trả lời. Chỉ là câu trả lời của hắn có cũng như không, Hoàng Thiên có chút thắc mắc hỏi:
- Ngươi biết được ta sẽ đến?
Tên tu sĩ kia lắc nhẹ đầu, sau đó chỉ tay về những cái xác la liệt xung quanh, nhoẻn miệng cười nói:
- Lòng tham và sự ích kỷ đã đưa bọn chúng tới đây, ngươi cũng thế mà thôi!
Hoàng Thiên tự nhiên có thể hiểu được dụng ý của đối phương, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác khó chịu. Có lẽ là do bị đánh đồng với đám người kia, hay là không thích bị người ta hiểu lầm. Suy nghĩ một hồi, hắn liền lên tiếng giải thích:
- Ta đến vì huynh đệ của mình!
Lại nghĩ đến Hàn Lâm, lòng hắn đột nhiên thắt lại, nắm tay bất giác siết chặt đến răng rắc, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc của bản thân mình.
- Ồ! Vậy sao?
Tên tu sỹ kia ồ lên một tiếng, giống như ngạc nhiên lắm, có lẽ là không tin lời của Hoàng Thiên.
- Ngươi tin hay không thì tùy ngươi. Nhưng Dưỡng Hồn Thạch ngươi đoạt được rất quan trọng đối với ta. Mong ngươi có thể…
Không để Hoàng Thiên nói xong, tên tu sỹ đã lên tiếng cắt lời, giọng điệu có chút trêu chọc:
- A ha! Chớ phủ nhận lời của ta vội. Ngươi cần Dưỡng Hồn Thạch để phục sinh huynh đệ của mình phải không?
Nghe cái vẻ trêu tức đó của đối phương, Hoàng Thiên có chút tức giận trong lòng, nhưng cũng không vội phát tác. Cũng có một chút kinh ngạc, bởi vì đối phương lại có thể đoán ra được mục đích đến của mình. Nhưng cũng không biết nói thế nào cho phải, hắn chỉ im lặng đứng đó, tựa như mặc nhiên thừa nhận.
- Ha Ha! Nếu ta đoán không nhầm, huynh đệ của ngươi hẳn là vì ngươi nên mới lâm vào tình trạng sống dở chết dở như vậy ah!
Tên tu sỹ kia đột nhiên bật cười, rồi chẳng để Hoàng Thiên có cơ hội nói chuyện, hắn tiếp tục:
- Ngươi nói ngươi đến vì huynh đệ của mình ư? Thật buồn cười, tại sao ta lại thấy ngươi đến vì bản thân mình nhỉ. Ngươi muốn phục sinh huynh đệ của mình, là xuất phát từ tình cảm huynh đệ thực sự, hay là vì ngươi cảm thấy áy náy, có lỗi với hắn?
Hoàng Thiên đứng im như khúc gỗ, lặng lẽ nghe từng lời của đối phương. Lại nhớ tới từng hình ảnh của Hàn Lâm trước khi chết, hắn thấy tim mình nhoi nhói, cứ như hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm vào trái tim của hắn, đau đến quặn thắt. Hắn không thể trả lời được câu hỏi đó, hay hắn không dám trả lời.
- Đừng tự dối lừa chính bản thân mình nữa, bản chất của ngươi chẳng khác gì bọn chúng cả. Ngươi cứu huynh đệ của ngươi, chỉ vì lòng ích kỷ và cái tôi của mình. Ngươi không muốn bản thân ngươi bị dằn vặt đau khổ, không muốn bản thân ngươi mắc nợ người khác mà thôi.
Giọng điệu của tên tu sỹ ngày một lớn, tràn đầy xem thường cùng khinh bỉ. Tâm trí của Hoàng Thiên gần đây vốn đã không ổn định, lúc này dần dần mất đi sự cân bằng mỏng manh, bắt đầu trở nên mất kiểm soát.
- Cái gì vì huynh đệ, cái gì tình nghĩa… Nếu ngươi thực sự coi hắn là huynh đệ, ngươi đã không để cho hắn lâm vào tình trạng như thế này. Để rồi phải nảy lên lòng thương xót dằn vặt bản thân, tự trát lên mặt mình hai chữ tình nghĩa để che đi cái bản chất xấu xa của ngươi mà thôi.
Từng lời nói, nặng nề tựa như tảng đá khổng lồ liên tiếp nện vào trong tâm can của Hoàng Thiên, đau đớn và hoảng loạn. Hai mắt của hắn đỏ ngầu, theo bản năng lắc đầu liên tục. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm không phải, không phải, sau đó là quát lớn lên trong vô thức.
- Không phải sao? Vậy thì ngươi có thể làm gì để có thể lấy được Dưỡng Hồn Thạch? Ngươi có dám quỳ gối xuống cầu xin ta, để ta có thể giao ra thứ đồ đó chăng? Ngươi có thể đem tất cả mọi thứ ngươi đang có ra để đổi chăng?
Ngơ ngác nhìn về phía tên tu sỹ, Hoàng Thiên mặc dù không muốn nhưng trong lòng vẫn luôn nổi lên những câu hỏi đó. Phải rồi, ngoài ra tay với đối phương, hắn có thể dùng cách nào để đổi lấy Dưỡng Hồn Thạch?
- Thấy không! Ngươi luôn miệng nói vì huynh đệ của mình. Nhưng rốt cục cái tình cảm huynh đệ đó cũng không thể bằng được một chút tôn nghiêm của ngươi, hay thậm chí không bằng một chút đồ đạc tùy thân.
Hoàng Thiên cảm thấy toàn bộ ma khí trong người mình đang cuồng loạn, những lời của tên tu sỹ này sắc bén và áp lực đến vô cùng, khiến cho hắn không thể thở được.
- Câm miệng!
Hoàng Thiên gầm lên, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, hai con ngươi đã đỏ ngầu tia máu. Có lẽ tinh thần của hắn đã bị kích thích quá mức, lâm vào trạng thái không thể kiểm soát được nữa.
Vừa dứt lời, thân hình của hắn đột nhiên hóa thành một vệt sáng, vù một tiếng phóng tới trước mặt tên tu sỹ đánh ra một quyền. Một quyền tưởng chừng như bình thường, lại có thể khiến không gian xung quanh nắm đấm vặn vẹo xoắn nát. Cương mãnh và hung hãn, tựa như thủy triều mãnh liệt cuồn cuộn quét đến, tránh cũng không được.
Chỉ là trước một quyền kinh khủng này của Hoàng Thiên, tên tu sỹ lại không hề có ý né tránh. Khuông mặt quỷ dị không mắt không mũi nhưng lại cho người ta có cảm giác hắn đang nhìn Hoàng Thiên chằm chằm. Khóe môi nhếch lên đắc ý.
Rồi trong một tích tắc sau đó, nắm quyền của Hoàng Thiên xuyên thủng thân thể hắn. Nhưng… lại không hề có máu, hay đúng hơn là không có chút tổn thương nào cả. Cơ thể hắn vẫn đứng im tại nơi đó, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Cánh tay của Hoàng Thiên xuyên thủng thân thể hắn, lại tựa như đánh xuyên vào hư ảnh. Nếu chẳng phải nụ cười trên môi đối phương vẫn đang còn nhếch lên, từng hơi thở nhẹ nhàng tuôn ra, có khi Hoàng Thiên còn nghĩ bản thân mình đang đánh vào ảo ảnh.
Tên tu sĩ ngày càng đắc ý, cũng không có ý muốn phản đòn, khóe miệng nhếch lên tươi tười, thì thào với Hoàng Thiên:
- Thấy chưa? Ta mới chỉ nói ra vài lời ngươi liền bộc lộ ra bản chất của mình rồi, ta nhìn thấy được Ma trong người ngươi, rất mạnh. Buông thả đi, sống đúng với bản chất của mình đi, để ta xem phần ma trong con người ngươi đáng sợ như thế nào đi. Ha Ha!
Từng lời nói, từng lời thì thào tựa như hóa thành liều thuốc kích thích, khiến tâm trí của Hoàng Thiên càng thêm khó kiểm soát. Hắn nghiến răng gầm lên một tiếng, rút cánh tay đang đâm xuyên thân thể của đối phương, sau đó vươn lên cao vỗ mạnh một chưởng xuống.
Tên tu sỹ vẫn không hề có phản ứng gì, đứng im cho một chưởng này vỗ lên đầu mình. Rồi cũng tựa như một quyền khi nãy, một chưởng của Hoàng Thiên như đánh vào hư ảnh, xuyên qua đầu não, dọc xuống thân hình rồi đánh mạnh xuống nền đất, để lại một cái hố lớn sâu hắm.
Đến một vết thương cũng không có, tên tu sỹ khẽ cúi đầu tựa như đang ngắm nhìn Hoàng Thiên bằng ánh mắt thương hại. Rồi chớp mắt không hề báo trước, hắn tung một cước thẳng vào mặt Hoàng Thiên. Đá hắn bay ngược ra phía sau hơn mười lăm mét, thê thảm lăn lộn trên nền đá đổ nát.
- Ngươi rất thú vị! Ngươi là người đầu tiên dưới Xướng Ma Khúc của ta vẫn có thể giữ được thần trí. Ta có thể cảm nhận được tâm ma trong người ngươi rất mạnh, mạnh nhất trong những người ta đã từng gặp. Quả thực tò mò tại sao ngươi lại có thể trấn áp được nó, ngay cả Xướng Ma Khúc của ta cũng không thể khiến tâm ma của ngươi thức tỉnh ah.
Tên tu sỹ mỉm cười thắc mắc, cũng không có vội vàng ra tay với Hoàng Thiên mà vẫn đứng im tại chỗ, thản nhiên mở miệng. Hóa ra ngay từ đầu, khi Hoàng Thiên xuất hiện tới giờ, hắn đã vô thanh vô thức thi triển ra Xướng Ma Khúc.
Xướng Ma Khúc đúng như cái tên của nó, là một khúc ca đánh thức tâm ma của con người, khiến người khác lâm vào tình trạng mất kiểm soát. Thảo nào mới chỉ trò chuyện không lâu, Hoàng Thiên đã lâm vào trạng thái điên cuồng như thế.
Chỉ là ngay cả bản thân của hắn cũng không thể ngờ được, Xướng Ma Khúc mặc dù có thể khơi đậy tâm ma của Hoàng Thiên, nhưng lại không thể khiến hắn lâm vào tình trạng hoàn toàn mất đi thần trí. Hay nói cách khác, Xướng Ma Khúc cũng không thể khiến phần ma trong Hoàng Thiên hoàn toàn thức tỉnh.
- Ngươi có biết tại sao không?
Lúc này Hoàng Thiên ở phía xa đã sớm đứng dậy rồi, ngoài một chút chật vật do lăn lộn trên nền đất ra, thì hoàn toàn bình thường. Không có cuồng loạn, không có điên cuồng mất khống chế, mà chỉ có một sự bình tĩnh đến lạ thường.
Hắn nhẹ giọng hỏi đối phương, đôi mắt nhắm chặt một hồi, sau đó mới đột nhiên mở ra, sắc bén đến vô cùng:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]