Chương trước
Chương sau
Bạch Ly cùng lão giả kia nhanh chóng rời khỏi đại điện, để lại một đám cao tầng Bạch Gia ngơ ngác đứng đó. Thủ Hộ Đạo Uẩn giả cùng lão tổ đã quyết định như thế, trên dưới Bạch Gia nào ai dám không nghe theo.

Tự dưng lại phải tổ chức hội nghị gia tộc cùng với thi đấu cho ứng viên, tên gia chủ vẻ mặt hơi có chút không hài lòng, nhưng trong nội tâm vẫn đang cười lạnh. Hắn có lòng tin chắc rằng kết quả chẳng có gì thay đổi đấy, phe bên kia làm sao có thể tìm ra được người nào hoàn hảo hơn Bạch Khôi?

Đoạn hắn nhìn về phía đám người đang nhốn nháo bên dưới, nói lớn:

- Được rồi… Tuân theo ý chí của hai vị lão tổ. Việc tuyển chọn tân gia chủ sẽ tuân theo tổ huấn. Hai ngày nữa sẽ tiến hành hội nghị gia tộc, mọi người trở về đi thôi.



Nam Nguyên giới vực, nơi đây có một chi nhánh của Bạch Gia, nhân khẩu đông đúc.

Xem ở một góc độ nào đó, thì chi nhánh này có thể xem như cùng một phía với phe của gia chủ, nên nhận được khá nhiều lợi ích. Phát triển cũng hùng mạnh hơn cách nơi khác.

Sau khi hội nghị gia tộc được tổ chức, một đám cao tầng của chi nhánh này được cử đi, khi về thì mặt mày hớn hở, có lẽ đã nhận được lợi ích không nhỏ.

Ngay sau đó, một cái thông báo được ban xuống, lại để cho đám thiếu niên thiên tài của chi nhánh này đều háo hức.

Hội nghị gia tộc đã quyết định, lấy kết quả Đại Hội Giao lưu của Thiên Nguyên Học Viện để làm tiêu chuẩn. Chỉ cần ngươi có thể lọt vào top năm mươi người đứng đầu, liền có một danh ngạch ứng cử, có được tư cách tranh đoạt vị trí tân gia chủ.

Cơ hội được làm gia chủ của một thế lực khổng lồ như Bạch Gia, tuyệt đối là một cái dụ hoặc quá mức mê người. Dẫu cho cơ hội rất nhỏ, nhưng vẫn khiến cho tất cả mọi người phải lâm vào điên cuồng.

Hơn nữa, việc tham gia ứng cử này còn là cơ hội tốt nhất cho những người trẻ tuổi trong tộc muốn trở nên nổi bật, ảnh hưởng cực lớn đến tiền đồ sau này.

Trái với lại cái không khí nhộn nhịp của trên dưới Bạch Gia, tại một góc nhỏ vắng người qua lại. Nơi này kiến trúc hoang phế, giống như đã bị bỏ hoang lâu ngày, mạng nhện giăng kín khắp nơi.

Một tên thanh niên tập tễnh bước đi trên con đường đá, quần áo nhăn nhúm một mảnh, thậm chí còn lộ ra vài vết rách. Giữa cái tiết trời nóng nực thế này, mồ hôi của hắn túa ra như mưa, thấm ướt cả áo, khiến cho hắn càng thêm bẩn thỉu.

Mà phía trước hắn, khoảng chừng năm mét xa. Một đám thiếu niên ăn mặc hoa lệ đứng chắn giữa đường, nói chuyện cười cợt, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn.

- Ai nha nha! Đây không phải Tư Thần ca ca sao? Lại đi luyện công về à?

Một tên thiếu niên làm bộ ngạc nhiên, chỉ tay về phía trước, giọng nói cợt nhả đầy châm chọc.

- Tư Thần ca thật chăm chỉ, ngày nào cũng đi tập luyện, chẳng mấy chốc mà thành thiên tài a.

Lại thêm một tên cười hắc hắc, mỉa mai nói.

Người thanh niên này không ai khác, chính là Bạch Tư Thần. Đã từng xích mích với đám người Hoàng Thiên, bị Hoàng Thiên đánh cho sống dở chết dở mấy lần.

Bị đám thiếu niên khiêu khích như thế, khuôn mặt của Bạch Tư Thần khẽ đổi, hai nắm đấm bất giác xiết chặt, hận không thể ra tay đánh chết mấy tên khốn trước mắt này.

- Tránh ra.

Cố kìm nén phẫn nộ trong lòng, hắn quát lên một tiếng, ánh mắt toát lên vẻ sắc lạnh.

Đám thiếu niên nào có sợ hắn, không những không có tránh đường mà còn cười ha ha đắc ý. Một tên tiến tới trước mặt hắn, chỉ thẳng vào mặt hắn mà nói:

- Ha ha! Tư Thần ơi Tư Thần, ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi nghĩ mình còn là thiên tài như trước đây? Ha ha…

Bạch Tư Thần cắn chặt răng, bắt đầu khó kiềm chế được lửa giận trong lòng. Hắn hất tay tên thiếu niên sang một bên, không do dự mà đấm thẳng vào mặt nó.

Tên thiếu niên kia làm sao có thể ngờ được Bạch Tư Thần sẽ ra tay, nào có phòng bị. Liền ăn ngay một cú đau điếng dập cả mũi, máu tươi sổ xuống ồ ồ.

- Mẹ kiếp, dám ra tay với ta, đánh chết ngươi.

Tên thiếu niên kia ôm cái mũi chảy máu be bét, tức giận quát lên. Hắn đảo người hóa thành một đạo thân ảnh, vươn tay túm lấy tóc của Bạch Tư Thần, sau đó tung mạnh một cước vào bụng hắn.

Lực đạo rất mạnh, đánh cho Bạch Tư Thần gập làm đôi, bay mấy vòng trên không rồi mới nện xuống mặt đất.

Bạch Tư Thần lăn lóc một hồi vẫn không có bò dậy nổi, vùng bụng đau đớn khôn cùng, nơi khóe miệng không ngừng hộc ra máu tươi, đỏ lòm dữ tợn.

Tên thiếu niên kia khóe mắt lóe lên lệ khí, lại nhanh chóng tiến tới. Nắm lấy cổ áo của hắn mà xốc lên, cười nói:

- Tên phế vật này… con chó này…

Mỗi một câu chửi, hắn lại giáng mạnh một đòn vào ngực của Bạch Tư Thần, khiến hắn không ngừng ộc ra máu tươi.

Thấy hơi thở của Bạch Tư Thần ngày càng yếu, mà đồng bạn của mình vẫn còn ra tay. Mấy tên thiếu niên kia vội vàng tiến tới, muốn khuyên hắn dừng tay, dẫu sao Bạch Tư Thần vẫn là người của Bạch Gia, nếu chẳng may có mệnh hệ gì thì chúng cũng khó mà yên ổn.

Tên thiếu niên này cũng không dám làm quá, chẳng qua không muốn dễ dàng buông tha cho Bạch Tư Thần, hắn cười âm độc, nói:

- Đau không?... Muốn ta dừng tay không?...

Bạch Tư Thần khó khăn ngẩng đầu lên, thần sắc cực kỳ phức tạp như đang suy nghĩ. Một lát sau rốt cục cũng gật đầu, muốn xin đối phương tha cho mình.

Tên thiếu niên kia thấy vậy thì cười lớn, quăng Bạch Tư Thần xuống đất, ha hả nói:

- Ha ha! Muốn ta tha sao? Vậy thì liếm dày của ta đi… ta sẽ tha mạng cho ngươi.

Cố gượng dậy trong đau đớn, Bạch Tư Thần lại không có do dự chút nào. Hướng về phía tên thiếu niên mà quỳ gối, cúi đầu xuống phía dày của tên thiếu niên, liếm một cách dứt khoát.

Tên thiếu niên càng thêm đắc ý, chưa đợi Bạch Tư Thần liếm xong liền tung mạnh một cước vào mặt hắn rồi quay người rời đi. Tiếng cười vang vọng, xa dần rồi khuất đi theo bóng dáng.

Dùng chút sức tàn cuối cùng, Bạch Tư Thần cố gắng lết thân mình trở về. Sắc mặt càng thêm âm trầm bất định, nhưng cũng không thể che dấu đi sự tà ác trong ánh mắt. Một ánh mắt độc địa và gian ác mà không phải ai cũng có được.

Thân phận của hắn trước đây ở chi nhánh Bạch Gia này không phải tầm thường đấy. Chỉ là một tháng trước xảy ra một biến cố nghiêm trọng, khiến gia đình của hắn thân bại danh liệt, cha mẹ bị giết chết, bản thân thì bị phế bỏ, chân chính trở thành một tên phế vật không hơn không kém.

Kể từ cái hôm định mệnh đó, tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt khác thường, những kẻ trước đây cung kính dạ vâng với hắn, bây giờ cười nhạo châm chọc, xem hắn không bằng một con chó.

Thế nhưng hắn lại không có chán nản, mà ngược lại còn thay đổi theo hướng trưởng thành một cách đáng sợ. Hắn chưa bao giờ có ý định buông xuôi bỏ cuộc, hắn vẫn giữ cho bản thân một dã tâm cực lớn, vẫn giữ cho bản thân một hi vọng quật khởi. Không vì gì cả, chỉ vì hắn là Bạch Tư Thần.

Chính vì thế mà hắn vẫn ngông nghênh đắc tội với kẻ khác, nhưng không bao giờ liều mạng. Thậm chí còn có thể có những hành động nhục nhã, tự hạ thấp bản thân chỉ vì đổi lấy cái mạng của mình. Điển hình như việc liếm giầy của tên thiếu niên kia.

Người khác nhìn vào, thấy đó là ô nhục. Nhưng bản thân hắn lại lấy đó làm động lực, lấy đó làm thứ rèn luyện bản tâm của hắn.

Con người này của hắn… thực là kỳ lạ.

Xuyên qua một khu rừng thưa, hắn theo thói quen ngày thường đi lên triền núi, mặc dù bị thương khá nặng, nhưng vách đá hiểm trở cũng không có cản được bước chân của hắn chút nào.

Nơi đây có một mỏm đá nhô ra khỏi bờ vực, bên dưới mây mù lượn lờ vờn quanh, khiến người ta có cảm giác như đang đứng trên mây vậy. Một cái lão giả y phục lam lũ, đầu tóc bị gió thổi cho rối bời, đứng im như trời trồng tại đó. Giống như một cây thương thẳng tắp, chống đỡ cả đất trời thương khung.

Nhìn chằm chằm vào thân ảnh trước mắt này, Bạch Tư Thần lộ ra sắc mặt phức tạp. Đôi phần do dự, giống như đang đưa ra quyết định về một việc gì đó rất quan trọng.

- Ha ha, thế nào… đổi ý rồi sao?

Tại lúc Bạch Tư Thần còn đang đắn đo chưa đưa ra được quyết định, lão giả đã cười quái dị một tiếng, tràn đầy đắc ý. Tiếng cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho ngọn núi ầm ầm rung động, thậm chí những khu vực liên kết kém liền đổ sụp xuống, bụi tung mịt mù.

- Mọi thứ ngươi nói hôm đó, bây giờ vẫn còn hiệu lực chứ?

Bạch Tư Thần chao đảo một hồi mới vững được thân hình, rốt cục cũng mở miệng, lộ ra chút mong chờ. Nội tâm không khỏi lo lắng, sợ rằng đối phương sẽ đổi ý.

- Ta đã nói sẽ cho ngươi một tuần suy nghĩ, tự nhiên sẽ không nuốt lời.

Lão giả gật đầu khẳng định. Khuôn mặt của Bạch Tư Thần chậm rãi bình tĩnh lại, không có suy nghĩ thêm nữa, liền quyết đoán trả lời:

- Được! Ta đồng ý.

Lão giả khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, khi nghe thấy Bạch Tư Thần đồng ý thì nụ cười trên môi thu lại, thần sắc trở nên nghiêm túc, cất tiếng:

- Nói cho ta biết nguyên nhân khiến ngươi đổi ý? Mục tiêu của ngươi sau khi thay đổi là gì?

Không biết vì sao tự dưng đối phương lại hỏi mình như thế, Bạch Tư Thần có chút nghi hoặc. Nhưng vẫn thật lòng trả lời, khuôn mặt lộ ra nét âm trầm lạnh lẽo, nói:

- Vì ta muốn mạnh lên? Ta muốn được dẫm đạp lên kẻ khác. Phật cũng được, ma cũng được, nhưng không thể là đám phàm nhân yếu đuối lúc nào cũng cần kẻ khác cứu rỗi.

Khóe môi lão giả sau cùng cũng lộ ra nụ cười khó mà nhận ra, dĩ nhiên là rất vừa ý với câu trả lời này đấy. Kế hoạch của chủ nhân, cần nhất chính là những kẻ có dã tâm như thế này.

Đoạn lão phất tay, tung ra một thứ về phía Bạch Tư Thần, lãnh đạm nói:

- Thực hiện lời thề thiên đạo đi, viên Hồi Nguyên Phục Thể đan này sẽ là của ngươi.

Nhìn viên đan dược thất phẩm đang lơ lửng trước mắt này, Bạch Tư Thần trầm tư trong giây lát, sau đó quỳ xuống, đưa tay lên trời bắt đầu thực hiện lời thề thiên đạo:

- Ta Bạch Tư Thần, hôm nay có Thiên Đạo chứng dám…

Lời thề vang vọng quanh quẩn, thẩm thấu vào trời đất này. Chỉ có hắn, lão giả, và Thiên Đạo mới biết nội dung của lời thề như thế nào. Cứ như thế Đạo ấn buông xuống, mọi chuyện đã không còn đường lui nữa.

Chỉ còn một lời thề mà mãi sau này, mới hiển lộ ra hậu quả của nó, gây ra những biến cố cực kỳ lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.