Hoàng Thiên tiến vào hang đá, khung cảnh bên trong đều chìm trong bóng tối, giơ tay trước mặt cũng không nhìn thấy năm ngón. Tiến vào sâu hơn chút nữa, một cỗ khí ẩm ướt phả vào mặt, từng tiếng tí tách vang lên quanh quẩn.
Nơi đây có một hồ nước khá lớn, là nước lạnh tích tụ không biết qua bao nhiêu năm mà thành. Mà trung tâm của hồ nước, nhô lên một chỏm đá nhỏ, ngay phía trên có một thanh niên áo trắng đang ngồi đả tọa, hơi thở trầm ổn. Thiên địa linh khí như những con thần long đang tỏa sáng, lưu chuyển quanh thân khiến hắn càng trở nên thần bí.
Dựa theo trạng thái tinh thần cùng khí tức ba động mà hắn tỏa ra, không hề có dấu hiệu bị thương nào.
Ngay khi Hoàng Thiên xuất hiện, tên thanh niên cũng tỉnh lại, nhoẻn miệng cười:
- Rốt cục ngươi cũng tới!
Điều kỳ lạ là Hoàng Thiên nhìn thấy trạng thái của tên thanh niên, vẻ mặt cũng không có biến đổi gì, giống như hắn đã đoán được trước vậy.
- Ngươi đoán được là ta sẽ tới sao?
Bạch Khôi cười nhạt một tiếng, nói:
- Không chắc chắn lắm, nhưng cũng hơn tám phần, ngươi muốn nghe không?
- Ừm! Đầu tiên, ngươi là đệ tử của Vương Đình, đối với một nơi có thiên đại cơ duyên như Táng Binh Chi Địa, lão tất nhiên sẽ để ngươi đi.
- Thứ hai, ngay khi ngươi quát tháo cố ý gây ra mâu thuẫn, ta liền có thể mơ hồ đoán được ngươi là Hoàng Thiên. Vì trong lớp trẻ của Thiên Nguyên đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-hoang-thien/2722274/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.