Bảy ngày sau, tại trong điện.
Ma thần đại nhân sớm đã ngồi ngẩn người ở trong thư phòng, trên thực tế mấy ngày nay hắn đều bày ra tư thế ngồi chỗ nào thì dại ra ở chỗ đó.
Sao lại tưởng niệm đến vậy…
Quản gia tiên sinh mới rời đi không quá vài ngày, trong đầu đều là khuôn mặt của quản gia tiên sinh.
Tràn đầy.
Trống trơn.
“Aiiii…” thở dài, tay chống má chuyển từ tay trái sang tay phải, tiếp tục thất thần.
“Ma thần đại nhân ma thần đại nhân!” lúc này, Bối Nhĩ thở hổn hển vọt vào thư phòng, lớn tiếng nói, “Khấu Đức tiên sinh đã trở lại, đang ở chủ điện chờ ngài đó.”
“Quản gia tiên sinh đã trở lại?” nghe vậy, Tư Mại Nhĩ linh hồn bay đến cửu trọng thiên (9 tầng mây) bảy ngày nay liền hoàn hồn, phút chốc vỗ án đứng lên, ngay cả ghế ngồi cũng đánh đổ, “Y đã trở lại thật sao?”
Bối Nhĩ dùng sức gật đầu, “Vâng, Khấu Đức tiên sinh đã thực sự trở lại, sao thuộc hạ dám lừa gạt ma thần đại nhân chứ?”
Thật sự… quản gia tiên sinh đã thật sự trở lại.
Sao bây giờ~~ hắn hiện tại hảo khẩn trương, tuy rằng chính hắn cũng không biết mình khẩn trương cái gì, dù sao chính là tim đập đến loạn thất bát tao.
Khống chế không được.
Vậy khi đến gặp quản gia tiên sinh, đầu tiên phải nói gì với y đây?
Đã lâu không gặp? cũng chỉ mới bảy ngày thôi… Đổi!
Ái khanh ngươi đã trở lại? Cũng không phải diễn tiết mục cổ trang, đổi!
Quản gia tiên sinh ta rất nhớ ngươi? Ai nha nha nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-cung-quan-gia/197226/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.