"Sư tôn, ngài xem thứ này đặt ở đây có được không?" Độc Cô Duy Ngã một bên lau mồ hôi, một bên lại hướng Kỉ Tình cười ngốc.
Nhìn chiếc đỉnh đồng to lớn gấp đôi cơ thể hắn đang nằm chắn ngang sân nhỏ, mi mắt Kỉ Tình liền không khỏi giật giật. Tiếp tục thu hồi tầm mắt đọc sách, không quên công tâm :"Để đó hứng nước mưa đi."
"Sư tôn..." Cảm thấy tâm can chịu đến tổn thương, Độc Cô Duy Ngã liền yếu nhược gọi. Nhưng lúc này, một thân ảnh mặc lam y cũng đã từ trên mái nhà buông xuống, hướng Kỉ Tình báo cáo :"Sư tôn, mái nhà đã lợp xong rồi."
"Vậy sao?"
Sau ngày đó ở Nam Bình Thôn, năm sư đồ bọn họ cũng đã cùng nhau quay về Tiêu Dao Đỉnh. Nhưng bởi vì Vọng Minh Cư trước kia đã bị phá nát, nên bọn họ cũng chỉ có thể hợp sức dựng lại một tòa Vọng Minh Cư mới.
Hoa Tiểu Bạch cùng Thương Loan cũng không có cùng Kỉ Tình quay về Tiêu Dao Đỉnh. Một kẻ là bởi vì còn phải điều hành tông môn. Một kẻ, thì lại vì ôm chí ngao du thiên hạ, tìm cách đột phá bình cảnh.
"Sư tôn, trà đến rồi đây, ngài uống một ngụm cho thanh giọng đi ạ." Lục Dạ bưng theo khay gỗ đi tới, quen đường quen nẻo bắt đầu pha trà cho Kỉ Tình.
Kỉ Tình nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm. Quả nhiên, vẫn là loại mùi vị của trước kia, không có gì khác biệt.
Lúc này, từ phía sau trù phòng, Độc Cô Vô Song cũng bước ra. Trên mặt hắn vẫn còn hằn sâu vết ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-su-xuong-nui/1483316/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.