Kỉ Tình cũng không biết chính mình là vì cái gì, mà lại lẳng lặng chú ý thái độ của Lục Dạ. Dù thứ thu được chỉ là một hình ảnh mông lung.
Khi thấy hắn vì lời mình nói mà dại ra, sau đó lại rũ mắt trầm mặc, Kỉ Tình lại bất chợt dâng lên một tia mất mát không rõ.
Y cười khổ trong lòng, cố gắng dùng hết linh lực còn lại mà bản thân có thể tùy ý điều khiển, từ trong giới chỉ lấy ra một thanh chủy thủ.
Giới chỉ của Kỉ Tình, có thể nói là đựng đủ thiên kỳ bách quái, vật gì cũng có. Đương nhiên, cũng dẫn đến việc một số thứ suốt mấy vạn năm đều không gặp được ánh mặt trời, tỷ như thanh chủy thủ này.
Y cũng đã không nhớ được, nguồn gốc của nó là gì, lấy được ở đâu.
Nhưng hôm nay, nó có lẽ sẽ trở thành thứ giữ lại chút sư đức cuối cùng của y.
Ngay khi Kỉ Tình sắp nắm lấy chủy thủ cắt vào trên tay mình, để đau đớn làm giảm đi ảnh hưởng của xuân dược. Thì đúng lúc này, một bàn tay liền đã vươn ra, nhẹ nhõm đoạt đi chủy thủ trong tay y.
Cầm lấy chủy thủ, Lục Dạ liền dùng ánh mắt tối đen, không phản chiếu một chút ánh sáng nào nhìn y. Hắn đem chủy thủ cất đi, song, lại chậm rãi quỳ xuống bên người y, âm thanh dần dần trầm xuống.
"Lục Dạ từ trước đến giờ đều đầy miệng hoang ngôn. Nhưng lần này, ta rất nghiêm túc nói cho ngài biết, sư tôn, Kỉ Tình."
"Mặc dù ta xác thực rất cảm kích ngài. Nhưng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-su-xuong-nui/1483294/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.