**Chương này ta sẽ đổi góc độ miêu tả lại, đứng trên góc độ của Thái Ly. Mọi người có thể xem nó như là một chương ngoại truyện.
Kể từ đây, Âm Ảnh liền bắt đầu bước trên chiếc cầu độc mộc không thể quay đầu.
Bởi vì là cái bóng của một đứa trẻ. Cho nên, mỗi lần chết đi, muốn hồi sinh trở lại, Âm Ảnh cũng chỉ có thể đi tìm thân thể của trẻ con để đoạt xá. Sau đó mới từ từ trưởng thành.
Chỉ có khi thống khổ, sợ hãi nhất, những hài tử đó mới có thể nhìn thấy Âm Ảnh. Hắn tựa như thiên sứ cứu vớt bọn họ, cũng tựa như ma quỷ, ngày ngày dùng ma âm dụ dỗ bọn họ sa đoạ.
Bởi vì chỉ khi được bọn họ cho phép, hắn mới có thể cướp đoạt thân xác của bọn họ được.
Hắn cứ như vậy, phục sinh rồi chết, chết rồi lại phục sinh. Cho đến một lần, hắn luyện thành một môn cấm thuật, bị Thiên giới khóa lại trên tháp luyện hồn, quá trình này mới bắt đầu biến chậm lại.
Bị khóa trên đài cao, mỗi ngày, trước mặt hắn là chúng tiên đạp thất thải tường vân hay cưỡi rồng cưỡi hạc bay qua. Có khinh thường, hiếu kỳ hay đồng cảm nhìn hắn. Cũng có kẻ, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho.
Biết hắn có bất tử chi thể, nên những kẻ này ngoại trừ không để hắn tự sát ra, thì mỗi ngày đều cho người đem thiết hoàn, đồng trấp đến cho hắn ăn, uống. Hòng mài nhẵn nhuệ khí của hắn.
( thiết hoàn : viên bi thiết.
Đồng trấp : nước lã ngâm đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-su-xuong-nui/1483283/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.