Đôi mắt của mỹ nhân trong tranh lạnh lẽo như sương, thanh triệt mà đen tuyền. Rõ ràng là tư thế vô cùng lệnh người mơ màng, nhưng cố tình, gương mặt lại thanh lãnh cao quý không thôi. Tựa như nảy sinh một tia dục niệm trước mặt y cũng đều là đang làm bẩn y. Khỏa tim đang đập thình thịch cũng chậm rãi lắng lại. Nhưng Cố Thừa Trạch vẫn cố nuốt vào một ngụm khí, vịn lấy vách tường đứng dậy. Vốn là muốn đem bức họa không nên tồn tại này vò nát. Nhưng khi xuống tay, trong lòng hắn vẫn là dâng lên cảm xúc không nỡ. Rốt cuộc cũng không hạ thủ được, hắn chỉ có thể đem bức họa cuộn tròn, giấu vào ống đựng tranh dưới giường của mình. Một lúc lâu sau, Cố Thừa Trạch mới có thể lần nữa ngồi vào chỗ, tiếp tục vẽ tranh. Chỉ là, theo từng bức họa được vẽ xong, mồ hôi trên trán Cố Thừa Trạch liền ngày càng dày đặc, cuối cùng triệt để ôm đầu ngồi gục trên bàn, xung quanh là một đám giấy nháp bị vò thành từng viên tròn. Cố Thừa Trạch há miệng thở dốc, cảm thấy bản thân nhất định là có bệnh rồi. .................................... Chiều hôm đó, từ trong tay Cố Thừa Trạch nhận lấy một xấp xuân cung đồ, sắc mặt Độc Cô Duy Ngã liền có phần kỳ quặc. "Tam sư đệ, tại sao những nữ nhân này nếu không phải là quay mặt sang nơi khác, hoặc là gương mặt bị tóc che khuất, thì cũng đều là đeo mạn che mặt vậy a." "Sư đệ bất lực, xin sư huynh thông cảm cho." Cố Thừa Trạch rầu rĩ nói, tựa như là người bình thường thức đêm ba ngày không đi ngủ. Hắn không phải là không vẽ được mặt của người trong tranh. Chỉ là, mỗi lần vẽ đến mặt, bất kể kẻ đó là nam hay nữ, hắn đều sẽ tựa như là bị ma quỷ ám ảnh, không khống chế được mà vẽ ra gương mặt của sư tôn. Thậm chí, hắn còn cố tình sửa lại gương mặt một chút. Nhưng chỉ cần nhìn kĩ vào, thì vẫn như cũ có thể phát hiện được hai, ba phần thần vận của y... Vì sợ hãi Độc Cô Duy Ngã phát hiện, nên hắn cũng chỉ có thể làm ra hạ sách này, cố tình không vẽ mặt của người trong tranh. Nhìn Cố Thừa Trạch mệt mỏi như vậy, hơn nữa bản thân cũng vô cùng hài lòng với những bức xuân họa này, chỉ là thuận miệng hỏi thăm mà thôi. Nên Độc Cô Duy Ngã liền cười nói :"Không sao, đa tạ sư đệ, đệ đi nghỉ sớm đi." --------------------------- Một ngày này, Tiêu Dao Đỉnh đón một vị khách không mời mà đến. Mới sáng sớm, một chiếc thần chu sa hoa liền đã dừng lại trên bầu trời, gióng trống khua chiêng, tựa như sợ người không nhận ra sự hiện diện của mình. Kỉ Tình đứng trên Đỉnh Tiêu Dao, ngẩng đầu nhìn từng lá cờ thất thải thêu hình kính hoa thủy nguyệt lồng vào nhau. Cùng hai chữ Nguyệt Hoa to lớn rực rỡ. Rất nhanh, một thân ảnh liền đạp lên tầng tầng cánh hoa, tựa như tiên tử từ trên cửu trọng cung bước xuống. Nâng gót sen đi tới trước mặt Kỉ Tình. "A Tình, biệt lai vô dạng a." Bộ dạng của Thẩm Mị Nhi lúc này vẫn cùng sáu năm trước giống nhau như đúc, phong hoa tuyệt đại. "Ngươi tới đây làm gì?" Thái độ Kỉ Tình có chút bất thiện, không chút che giấu sự không mừng trên mặt mình. Ngón tay khẽ điểm điểm lên ngực y, Thẩm Mị Nhi liền khẩu khí như lan nói :"Đương nhiên là đến thăm chàng rồi. Một ngày không gặp như cách ba thu a. Huống chi ta đã không gặp chàng sáu năm." "Ân, đây là Tiêu Dao Đỉnh sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền, không hổ là thiên hạ đệ nhất phúc địa a." Nhìn xem xung quanh, Thẩm Mị Nhi liền vô cùng tự nhiên đi vào trong. Cũng không biết là nàng đã dùng thuật pháp gì mà có thể trực tiếp đi thẳng, không nhìn sát trận y bày ra. "Nơi này gọi là Vọng Minh Cư à? Ta vẫn còn nhớ, ngày đó ở Tiên Minh Đại Hội, mấy đồ đệ của chàng giống như là tự xưng như vậy." Cười nói, Thẩm Mị Nhi cũng không chút kiêng nể bước qua cổng lớn Vọng Minh Cư. Mi mắt trực nhảy, Kỉ Tình liền nghiến răng hỏi :"Thẩm Mị Nhi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" "A Tình, ta chỉ là đến đây tá túc một thời gian mà thôi, chẳng lẽ chàng lại nhỏ mọn đến mức không đồng ý sao?" Lúc này, Thẩm Mị Nhi cũng đã tiến vào trong nội viện. Tình cờ liền bắt gặp Cố Thừa Trạch đang lau chùi ngói trên mái hiên. Ngay tức khắc, ánh mắt của nàng liền thật sâu bị hấp dẫn, cứ vậy thẳng lăng lăng nhìn hắn. Thiếu niên này, thật sự là quá mức mỹ lệ. Dù cho là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như nàng đây, cũng đều có chút tự thẹn không bằng. Tựa như là tác phẩm hoàn mỹ nhất trên đời, không chỗ soi mói. "Sư tôn, ngài..." Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Thừa Trạch liền mỉm cười ngẩng đầu. Một khắc này, tựa như gió cuốn tuyết hoa, Thẩm Mị Nhi cũng không khỏi nhìn đến ngây dại. Vốn đang cười, nhưng đợi khi nhìn thấy Thẩm Mị Nhi đang đứng bên cạnh Kỉ Tình. Ý cười trên mặt Cố Thừa Trạch liền cứng lại, tựa như phủ lên một tầng băng sương. Khăn lau trong tay cũng bị ném ngược vào trong xô nước. Bản thân lại thả người từ trên mái nhà phi xuống. "Sư tôn." Ánh mắt Cố Thừa Trạch lúc này khi nhìn về phía Thẩm Mị Nhi cũng mang theo một chút địch ý như có như không. Lúc này, ba tiểu tử khác cũng cùng lúc xuất hiện, đứng ở bên cạnh Kỉ Tình. Tràng diện này có chút giống như một bầy dã lang bao vây con mồi, nhe nanh múa vuốt. Chỉ là, Thẩm Mị Nhi lúc này đã sớm bị đám thiếu niên phong thần tuấn lãng này làm mê muội. Làm gì còn có tâm trạng để ý tới thái độ của bọn họ chứ? Đương nhiên, ngoại trừ nàng ra, ở đây còn có Kỉ Tình EQ thấp là không nhận ra dị dạng của đám đệ tử. Y càng bận tâm hơn chính là ánh mắt sáng rực của Thẩm Mị Nhi khi nhìn chúng đồ đệ của mình. Đối với tính cách của Thẩm Mị Nhi, y so với ai khác cũng càng hiểu rõ. Cho dù dùng đầu gối cũng có thể đoán được, nàng nhất định là đánh chủ ý lên người đệ tử của y! "Thẩm Mị Nhi, nơi này không chào đón ngươi." Trầm giọng, Kỉ Tình không chút khách khí đuổi khách. Chỉ là, da mặt Thẩm Mị Nhi so với y tưởng tượng còn phải dày hơn rất nhiều. Căn bản là nghe không lọt lỗ tai những gì y nói, tùy tiện hướng về tây viện đi tới. "Ta chỉ ở đây vài ngày thôi. Chàng không cần để ý ta đâu, thân ái." **Đếm ngược 5c nữa, đến chương 66 để có H nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]