Chương trước
Chương sau
"Đây là rượu hoa quả, độ rượu rất nhẹ, uống nhiều chút cũng không sao." Để Cố Thừa Trạch rót rượu, Kỉ Tình lại giải bày.
Cố Thừa Trạch nghe vậy liền nhẹ gật đầu, rót hai chén rượu phân biệt đưa cho Độc Cô Vô Song cùng Kỉ Tình. Trong lòng không khỏi an tâm, bởi vì hắn cũng không giỏi uống rượu.
Nhận lấy chén rượu, Kỉ Tình liền trước hết uống cạn. Hương rượu cay nồng xộc thẳng vào phế phủ, khiến y không khỏi cau mày.
Xem ra là lâu ngày không uống rượu, nên bây giờ chỉ mới uống vào một chén liền đã cảm thấy không ổn rồi a.
Kỳ thực, Kỉ Tình ít khi uống rượu cũng là vì một lý do - tửu lượng của y rất tệ. Cho nên y mới phải lựa chọn loại rượu hoa quả như thế này để thưởng thức.
Lúc này, Độc Cô Vô Song cũng đã nâng chén rượu lên. Chỉ là, ngay khi sắp uống vào, hắn lại bất chợt dừng tay. Rũ mắt nhìn chằm chằm mặt nước trong chén nhỏ.
"Nhị sư huynh, làm sao vậy?" Phát hiện dị trạng của hắn, Cố Thừa Trạch liền nghi hoặc ghé mắt. Động tác rót rượu trên tay cũng khựng lại.
Đem chén rượu đặt đến trước mũi, khẽ hít vào một hơi, Độc Cô Vô Song liền đem chén rượu đặt xuống, trầm giọng đạo :"Hương rượu rất nồng, không phải rượu hoa quả."
"Không phải sao? Đây là sư tôn đem ra mà..." Cố Thừa Trạch nghi ngờ hỏi, chỉ là rất nhanh, hắn liền đã nghĩ tới một chút cớ sự.
Trí nhớ của sư tôn rất kém a. Có thể hay không sẽ vì nhớ nhầm mà lấy lầm vò rượu...
Sửng sốt một chút, Cố Thừa Trạch liền lập tức cầm vò rượu trên bàn lên, muốn chứng thực cho suy đoán của mình.
Chỉ thấy trên vò rượu trắng tinh này có dán một tờ giấy đỏ, ghi vài chữ rất nhỏ :'Tình nhi, đây là Nhất Lộ Tuế Tửu ta gửi ở chỗ ngươi, ngàn vạn đừng uống nhầm.'
Nhất Lộ Tuế Tửu là loại rượu nổi danh nhất thiên hạ. Bởi vì nó có thể không nhìn linh lực của tu tiên giả. Dù cho tu vi cao thâm cỡ nào, một ly rượu vào thì cũng đều trở thành một cái phàm nhân, ngoan ngoãn nằm.
Cố Thừa Trạch :.....................
Ta có phải hay không đã phát hiện chuyện gì đó khó lường rồi?
Sư tôn ngài...giống như đã uống nhầm rượu...
"Sư tôn, rượu không thể uống!" Cố Thừa Trạch lập tức ngăn cản, nhưng mọi chuyện cũng đã muộn màng.
Kỉ Tình buông xuống chén rượu, không hiểu thấu mà nhìn hắn. Sau đó, dưới ánh mắt của hai tiểu đồ đệ, đầu của y lại đột ngột gục thẳng lên bàn, phát ra một tiếng 'cạch' thật vang.
"..........................."
"Sư tôn!"
Cả hai ngay tức khắc liền đứng dậy, vội vã chạy đến bên người Kỉ Tình. Chỉ là, chưa để bọn họ đến gần, Kỉ Tình vốn đã ngã đầu kia lại bất chợt ngồi thẳng lên. Gương mặt bình đạm như không có chuyện gì, phất tay :"Ta không sao."
Lúc này, ánh mắt y có chút mông lung, như che phủ một tầng mê vụ. Sắc mặt ửng đỏ bất thường. Trán bởi vì đập mạnh xuống bàn mà để lại một dấu ngấn hồng hồng. Tóc mai rũ xuống lung tung.
"Sư tôn, ngài thật không có chuyện gì chứ?" Cố Thừa Trạch dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi.
Cũng không nhìn hắn, Kỉ Tình liền chống tay lên bàn để đứng dậy. Chỉ là, thân thể y lại lảo đảo một cái, khiến Độc Cô Vô Song ở bên cạnh lập tức nhanh tay đỡ lấy y.
"Sư tôn..."
Một tay choàng qua cổ Độc Cô Vô Song, nghe thấy âm thanh nôn nóng bất an của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình lúc này mới nâng mắt nhìn hắn. Nhưng câu hỏi của y, lại khiến hắn không khỏi sững sờ :"Ngươi - là ai vậy?"
"Hả?" Cố Thừa Trạch kinh hô, lập tức hoảng loạn giải thích :"Sư tôn, đệ tử là Thừa Trạch đây a!"
"Thừa Trạch?" Kỉ Tình liếc xéo hắn một cái, khẽ lẩm bẩm cái tên này. Sau đó mới thả ra nghi vấn :"Thừa Trạch là ai?"
Cố Thừa Trạch :..................
Không thấy hắn trả lời, Kỉ Tình liền nheo mắt lại, lảo đảo hướng hắn đi tới. Khiến Độc Cô Vô Song lập tức đuổi theo, lo sợ y té ngã.
Nhìn chằm chằm mặt của Cố Thừa Trạch một lúc lâu, Kỉ Tình mới bật thốt lên một tiếng 'nga' thật nhẹ. Ngay khi hắn cho rằng y đã nhận ra mình, thì y lại mở miệng khẳng định.
"Ngươi là Tiêu Dật!!?"
Cố Thừa Trạch :.....................
Thấy Cố Thừa Trạch im lặng, Kỉ Tình liền cho rằng hắn là đang ngầm thừa nhận phán đoán của mình. Vì vậy, y liền không vui nhướng mày :"Ngươi không ở Tiêu gia của ngươi, đến nội viện của ta làm gì?"
Không để Cố Thừa Trạch biện giải điều gì, Kỉ Tình liền đã tự động não bổ. Cũng không biết là suy tưởng ra việc gì, sắc mặt của y lại hơi đen xuống. Bất chợt lại đưa tay, đẩy nhẹ vai của hắn.
"Ngươi đi đi." Kỉ Tình đạm thanh hối thúc, mang theo u oán lầm bầm lầu bầu :"Không được câu dẫn bảo bối của ta."
Bị y đẩy nhẹ, mặc dù không đau không ngứa, nhưng Cố Thừa Trạch vẫn như cũ lùi về sau vài bước, ngốc lăng tại chỗ.
Phát hiện hắn vẫn còn đứng đó không chịu đi. Phảng phất đã hạ quyết tâm, Kỉ Tình liền tiến về trước thêm vài bước nữa. Tiếp tục đẩy vai hắn.
"Ngươi đi đi."
Mắt thấy y cau chặt mi mày. Độc Cô Vô Song liền lập tức chen miệng vào, nói với Cố Thừa Trạch :"Nghe theo lời ngài, ngươi ra ngoài đi."
"Vậy sư tôn..." Nhìn Kỉ Tình rõ ràng đã bị men say mê hoặc. Cố Thừa Trạch rất không an tâm.
Biết hắn đắn đo, Độc Cô Vô Song liền cho hắn một viên thuốc an thần, ngữ khí chắc chắn nói :"Ta sẽ lo cho ngài."
Cố Thừa Trạch nhìn Kỉ Tình đang dùng ánh mắt cảnh giác quan sát mình kia. Lại đưa mắt nhìn biểu tình nghiêm túc trên mặt Độc Cô Vô Song. Rốt cuộc cũng chỉ có thể thoả hiệp.
"Vậy được, sư đệ sẽ đi tìm Lục Dạ, để hắn nấu chút thuốc giải rượu cho sư tôn. Làm phiền sư huynh chăm sóc sư tôn rồi."
Gật đầu, Độc Cô Vô Song mới chuyển sự chú ý lên người Kỉ Tình. Thấp giọng báo cáo với y :"Sư tôn, đệ tử dìu người về phòng."
Thấy Kỉ Tình không phản đối, Độc Cô Vô Song mới dám hành động, đỡ lấy y đi trở về đông viện.
Chăm chú nhìn theo bóng lưng cả hai, đến tận khi bọn họ biến mất chỗ góc ngoặt. Cố Thừa Trạch mới lấy ra sổ nhỏ bị cất giấu lâu ngày của mình, tiếp tục thêm vào một dòng chữ mới.
Tật xấu của sư tôn : Thứ chín, say rượu làm loạn.
Không biết những chuyện này, Độc Cô Vô Song giờ khắc này đã đỡ Kỉ Tình về đến phòng của y.
Độc Cô Vô Song đẩy cửa phòng ra. Nghiêng ngả dìu y vào trong. Bước vội đi thẳng hướng giường lớn đặt ở góc phòng.
Bởi vì cơ thể hắn so với y nhỏ hơn một vòng, cho nên, lúc đem y đặt xuống giường. Y chỉ giãy giụa một cái, thì hắn đã trực tiếp mất đi thăng bằng mà ngã xuống cùng một chỗ với y.
Giường của y rất mềm, quanh quẩn một mùi hương hoa mai nhàn nhạt. Nhưng Độc Cô Vô Song lại không có tâm tình hưởng dụng, loay hoay xoay người muốn ngồi dậy.
Chỉ là, động tác hắn nhanh, Kỉ Tình lại càng nhanh hơn một bước. Y trực tiếp cưỡi lên trên người hắn, đem hắn ép tới góc giường.
Kỳ thực, Kỉ Tình cũng không có dùng bao nhiêu sức. Độc Cô Vô Song chỉ cần vận sức đẩy y một cái liền có thể thoát ra.
Chỉ là, không biết vì sao, thời khắc này hắn lại phảng phất không còn chút sức lực nào. Nửa phần phản kháng tâm cũng không có.
Kỉ Tình chậm rãi dán sát vào trên người hắn, đôi mắt lạnh lẽo xa cách thường ngày, lúc này lại trở nên mơ hồ không rõ. Tuấn nhan ửng hồng, hơi thở ấm nóng mang theo hương rượu nhè nhẹ.
Bàn tay y từ từ ôm lấy sườn mặt hắn, cả gương mặt kề sát vào trên mặt hắn. Ánh mắt có chút mê li đánh giá đôi mắt của hắn, thì thào :"Ngươi có biết không...Mắt của ngươi rất đẹp...cứ như dạ mạc vậy..."
( dạ mạc : màn đêm.)
Bị y dùng loại ánh mắt này nhìn chăm chú, tâm Độc Cô Vô Song liền điên cuồng đập loạn, tựa như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Khiến hắn không khỏi thẹn thùng nghiêng mắt, không dám nhìn y.
"Ta hối hận rồi...Ngay bây giờ, ngay tại đây, chúng ta làm đi."
**Sư tôn, người câu dẫn người ta như vậy, đến lúc bị người ta đè thì đừng có khóc nha.
**Người ta mới có 13 tủi thui, 12 ngày nữa mới được 14 tủi...
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1248854/markdown/11903772/1601517273261.jpg-original600webp?sign=2d2fb3e9f266545714ada42419669380&t=5fff8980)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.