Ngay khi Kỉ Tình có chút vô ngữ, thì bên tai liền bất ngờ nhận được truyền âm của Thẩm Mị Nhi :"Khanh khách, tiểu tử này đúng là đệ tử của chàng a. Tính tình cùng chàng lúc trẻ, quả thật là giống nhau như đúc."
Vừa ngẩng đầu, y liền đã va phải ánh mắt ẩn chứa tiếu ý của nàng. Khiến y lập tức thu hồi tầm mắt, không thèm nhìn nữa.
Lúc này, xung quanh cũng đã dẫn đến chấn động không nhỏ.
"Vọng Minh Cư là nơi quái quỷ gì? Tại sao trước giờ chưa từng nghe qua a?!!"
"Kẻ này ngông cuồng như vậy, một lát nhất định sẽ bị những thiên tài kia chỉnh đến thê thảm rồi. Cũng không biết là nhà ai dưỡng ra loại cuồng đồ này."
"........................"
Đứng trước sự tự đại của Độc Cô Duy Ngã, trên chỗ đài cao kia rốt cuộc cũng có người không nhìn được.
Một thanh niên mặc đạo bào màu xám tro khẽ phi thân, người nhẹ như yến rơi vào trong lôi đài, đứng đối diện với Độc Cô Duy Ngã.
"Chấn Tinh Tông, bài danh thứ 378, Phùng Kiệt." Thanh niên chắp tay, báo ra tôn danh. Sau đó, mới nâng mắt đối diện với Độc Cô Duy Ngã, dùng giọng điệu của trưởng bối đến khuyên nhủ.
"Vị tiểu huynh đệ này, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu. Thiên tài, không có ai là không phải hạng người cao ngạo cả. Chỉ là, cao ngạo thì cao ngạo, nhưng phách lối như vậy...sẽ chết rất thảm a..."
Liếc xéo Phùng Kiệt, Độc Cô Duy Ngã chỉ ngoáy ngoáy lỗ tai, đối với lời nói của gã cũng làm như không thấy :"Chết thảm hay không ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-su-xuong-nui/1483196/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.