Tinh Hà: "............" "Ngươi sẽ không thật sự dùng thuật mê hoặc với Đế quân đi!" Mắt thấy Tinh Hà lâm vào trầm mặc, Tư Mệnh lập tức trừng lớn hai mắt, đầy mặt viết "Trời ơi không thể tin được ngươi thật quá đáng ta muốn đi nói cho Đế quân biết chân tướng!", Chính khí lẫm liệt nói: "Ngươi quá vô sỉ!" "Ngươi nghĩ lung tung cái gì! Ta đương nhiên không dùng thuật mê hoặc với Bạch Hành." Tinh Hà cúi đầu thở dài, thoạt nhìn còn rất tiếc nuối, y không phải không muốn xem bộ dạng Bạch Hành ngoan ngoãn nghe lời, mà là thuật mê hoặc của y không có một chút tác dụng nào với Bạch Hành. Mê hoặc không thành công, ngược lại còn bị đánh một trận...... "Là vô dụng, hay là không thành công?" Tư Mệnh tò mò hỏi. "Khụ khụ!" Tinh Hà đập một phát vào sau ót Tư Mệnh: "Con nít con nôi mà cứ thích suy nghĩ lung tung......" Tinh Hà còn chưa nói xong, Tiểu Điệp cũng đã từ từ tỉnh lại, nháy mắt thu hút lực chú ý của Tinh Hà và Tư Mệnh, đồng tử Tinh Hà chuyển sang màu tím, làm Tiểu Điệp quên hết chuyện vừa rồi mới xảy ra, sau đó mới nói: "Tiểu Điệp cô nương, bây giờ chúng ta đến Từ phủ đi." "Vâng." Tiểu Điệp lòng nóng như lửa đốt, không muốn trì hoãn dù chỉ một giây, bước nhanh theo sau Tinh Hà đến Từ phủ. Dạ Truy không đi theo, ba người đều đã đến Từ phủ. Người Từ gia hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo của mấy ngày trước, Từ lão gia cùng Từ phu nhân lao tới trước mặt Tiểu Điệp: "Tiểu Điệp cô nương, cầu xin cô nhất định phải cứu Kỳ An nhà ta, cho dù cô muốn cái gì chúng ta cũng sẽ cho cô mà." Lời này vừa nói ra đã khiến Tinh Hà nhíu mày, chỉ cảm thấy có điểm khó chịu, vừa định mở miệng nói gì đó thì nghe được một thanh âm khác giành mở miệng trước: "Từ lão gia, Từ phu nhân, cái gì con cũng không cần, cũng chưa bao giờ vì tiền tài mới thích Kỳ An, xin hai người mau dẫn con đi tìm huynh ấy đi." Từ lão gia lộ vẻ xấu hổ trong chớp mắt, sau đó cũng không nói gì, vô cùng lo lắng dẫn Tiểu Điệp đi đến phòng Từ Kỳ An. Tinh Hà nhìn Từ Tư An không ngừng dính sát vào Bạch Hành, chỉ cảm thấy tức giận, không chút do dự tiến lên đẩy Từ Tư An ra, sau đó làm vẻ mặt ta muốn nói chính sự thỉnh vị tiểu thư này tránh ra một chút: "Bạch Hành." "Sao." "Ngươi ăn cơm chưa?" Bạch Hành: "......" Từ Tư An: "......" "Chưa." Bạch Hành trả lời. Từ Tư An đứng ở một bên quả thật tức muốn hộc máu, cả ngày hôm nay Bạch Hành đều không đáp lại lời nàng, cho dù là một chữ, đều không có! Mà bây giờ thì sao, Tinh Hà vừa hỏi một câu vớ vẩn thì hắn lại trả lời?? "Sao ngươi lại không ăn?" Quen với việc ăn cơm cùng Bạch Hành rồi, Tinh Hà đã hoàn toàn quên mất chuyện Bạch Hành không cần ăn uống, y khẽ nhíu mày: "Có đói bụng không?" Tư Mệnh đứng sau ba người âm thầm quan sát mở miệng nói nhỏ: "Tại sao ngươi không hỏi xem ta ăn cơm chưa!" "Ngươi không cần ăn." Tinh Hà quay đầu lại, nhìn Tư Mệnh như nhìn một đứa ngốc, thầm nghĩ ngươi không phải là thần tiên sao, ăn cái gì mà ăn, đi hít khí trời của ngươi đi*! *Nguyên gốc là uống gió Tây Bắc (喝西北风): không có gì để ăn, nhịn đói nhịn khát, tương đương với ý hít khí trời để sống) Tư Mệnh buồn bã nói: "Vậy hắn thì cần sao?" Tinh Hà lúc này mới nhận ra: "......" Bạch Hành lạnh lùng liếc Tư Mệnh một cái, người phía sau lập tức che kín miệng mình, bộ dáng dần dần ngoan ngoãn, Bạch Hành nhìn về phía Tinh Hà: "Đói bụng." Tinh Hà: "............?" "Kia...... lát nữa giải quyết xong việc rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?" "Ừ." Mấy người rất nhanh đã đi tới cửa phòng Từ Kỳ An, Tinh Hà cùng Bạch Hành cũng kết thúc cuộc nói chuyện. Hạ nhân mở cửa phòng. "Kỳ An!" Tiểu Điệp cầm theo làn váy lao vào, nhìn thấy Từ Kỳ An bị xích sắt khóa ở trên giường, mới có mấy ngày mà đã gầy một vòng lớn, dưới mắt là quầng thâm xanh đen mờ nhạt, cô nhất thời nhịn được được rơi nước mắt tí tách tí tách, vừa muốn tiến lên đã bị Tư Mệnh giữ chặt lại. "Tiểu Điệp cô nương, cô bình tĩnh một chút." Tư Mệnh khuyên nhủ. Hai mắt đang nhắm của Từ Kỳ An đột nhiên mở ra, nhìn thẳng tắp nữ nhân trước mắt này, sát ý nồng đậm từ đáy mắt lan ra: "Đều tại ngươi con nữ nhân này!!" "Ta muốn giết ngươi!!" "Ta muốn giết ngươi!!!" "Huyền Thanh công tử, buông ta ra." Tầm mắt Tiểu Điệp vẫn như cũ đặt trên người Từ Kỳ An, nhưng lời nói với Tư Mệnh lại kiên quyết không cho phép cự tuyệt. Tư Mệnh do dự một chút, thấy Bạch Hành cùng Tinh Hà đều không có ý muốn ngăn cản, do dự buông bàn tay đang bắt lấy Tiểu Điệp ra. Tiểu Điệp chậm rãi tiến lên, ánh mắt kiên định nhìn Từ Kỳ An: "Kỳ an." "Ai! Tiểu Điệp cô nương, cô......!" Mọi người còn chưa kịp ngăn cản, Tiểu Điệp cũng đã tới trước người Từ Kỳ An, vươn đôi tay ôm chặt lấy eo Từ Kỳ An, dựa đầu vào trên vai hắn. "Buông ta ra, ngươi là đồ tiện nhân!!!" Phương Khuê há mồm cắn mạnh vào bả vai Tiểu Điệp, trên bộ váy hồng nhạt của Tiểu Điệp từ từ chảy ra vết máu, Phương Khuê không thả ra, Tiểu Điệp cũng không buông tay. "Từ Kỳ An, vì cái sao huynh lại thích muội?" "Muội xuất thân hèn mọn, cả nhà chạy nạn trên đường gặp phải thổ phỉ, cha mẹ đều bị giết chết chỉ còn một mình muội sống tạm ở trên đời này, vì để có tiền an táng cha mẹ, muội phải tới Dạ Sanh Ca bán nghệ." "Gia đình sụp đổ, cha mẹ qua đời, muội cả đời này không có vướng bận, huynh cũng biết sau khi trả hết nợ cho Dạ Sanh Ca, muội định sẽ vĩnh viễn rời đi thế gian này, muội...... không còn xứng có được ai nữa." "Chính là đã huynh xuất hiện, cứ như vậy đột ngột xuất hiện trong sinh mệnh của muội, chính là huynh đã đâm thủng đêm tối, chiếu ánh sáng rực rỡ vào trong." "Muội là người quật cường hiếu thắng, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có lúc an táng cha mẹ là đi cầu xin người khác." Tiểu Điệp nói đến chỗ này đã khóc không thành tiếng, cuối cùng gần như nghẹn ngào nói xong câu nói kia: "Từ Kỳ An, muội cầu xin huynh, tỉnh lại đi!" Trong sự im lặng, lửa trắng dần dần lan rộng, ngọn lửa màu trắng lay động từng chút từng chút cắn nuốt ngọn lửa màu đen, cùng lúc đó mang đến ý thức ngắn ngủi cho Từ Kỳ An. "Tiểu Điệp......" Từ Kỳ An mở miệng thả bả vai Tiểu Điệp ra, nhìn trên đó một mảnh huyết nhục mơ hồ lập tức vừa tự trách vừa đau lòng: "Thật xin lỗi, huynh......" "Cút ngay, nữ nhân đáng chết!!!" Tiểu Điệp vẫn ôm chặt Từ Kỳ An, nói tiếp: "Muội đã từng nói nếu sau này muội tự mình chuộc thân thành công, muội sẽ nói cho huynh biết tên thật của muội." "Từ Kỳ An, huynh nghe cẩn thận cho muội." "Muội họ Sở, tên Bắc Ninh." Lửa trắng nháy mắt thổi quét lửa đen, chiếm lấy năm phần sáu ngọn đèn, Từ Kỳ An khôi phục lại thần trí, đáy mắt có vô số cảm động, lẩm bẩm tên Sở Bắc Ninh: "Sở Bắc Ninh, Bắc Ninh, Bắc Ninh." Nghe được mấy chữ này, đồng tử Tinh Hà bỗng nhiên chấn động, cô ấy...... tên Sở Bắc Ninh?! Năm đó Thiều Hoa công chúa tên thật là Sở Bắc Ninh, chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp sao? Tinh Hà quay đầu lại liếc nhìn Tư Mệnh, kết quả thấy gia hỏa này đang ngẩng cao đầu nhìn lung tung khắp trần nhà. Nhìn dáng vẻ này của Tư Mệnh, chuyện ban đầu Tinh Hà không chắc chắn bây giờ đã được xác nhận, nhưng vì sao Thiều Hoa chuyển thế lại không đổi tên, kỳ lạ thật. Tinh Hà quay đầu lại nhìn Bạch Hành, hiển nhiên hắn cũng không thấy kinh ngạc, nhưng mà...... có lẽ đến tên thật của Thiều Hoa công chúa Bạch Hành cũng không biết nhỉ. Từ từ! Tinh Hà thầm nghĩ không tốt, lại quay đầu nhìn lại lần nữa, quả nhiên phát hiện nơi này thiếu người, trầm giọng nói: "Bạch Hành, không thấy bọn họ đâu cả." Bạch Hành vung tay lên, xích sắt trên người Từ Kỳ An biết mất trong nháy mắt: "Huyền Thanh." "Được, ta biết rồi." Không chờ Bạch Hành nói xong, Tư Mệnh đã sớm biết hắn muốn phân phó gì nên đã đáp lại ngay, ý bảo hai người bọn họ không cần để ý mình. Bạch Hành cùng Tinh Hà liếc nhau, sau đó đồng thời chạy ra ngoài. "Huyền Thanh công tử, có chuyện gì sao?" Từ phu nhân cầm đèn tiến lên bắt lấy tay Tư Mệnh, sau đó mới phát hiện trong phòng thiếu mất hai người: "Lão gia và Tư An đâu!" "Từ phu nhân, Từ cô nương cũng bị quỷ hồn chiến thân!" Tư Mệnh tiến lên một bước đứng trước mặt Từ Kỳ An: "Ngươi, cùng ta ra ngoài!" Chờ lúc Bạch Hành và Tinh Hà đẩy cửa phòng cất giấu Quỷ Linh Thảo ra, phong ấn trên hộp đã được phá giải hết. Từ lão gia đang ngã vật trên mặt đất, trong lòng bàn tay còn chảy máu tươi. Để mở chiếc hộp này cần phải có ba giọt máu của dòng chính Từ gia, Từ Kỳ An cùng Từ Tư An đều đã từng chạm qua, cuối cùng chỉ cần máu của Từ lão gia nữa thôi là có thể phá giải phong ấn, đến lúc đó sẽ đưa đến vạn quỷ. Hiện giờ phong ấn đã giải, một lát nữa vạn quỷ sẽ tụ tập ở đây. Tinh Hà âm thầm mắng nhỏ một tiếng, sớm biết thế vừa nãy nên chú ý Từ Tư An nhiều hơn, như vậy sẽ không để nàng có được cơ hội rời đi, nhưng Bạch Hành cũng sẽ mất cảnh giác sao? Không đúng, trong phòng kia ai cũng có khả năng lơi lỏng, chỉ có Bạch Hành không có khả năng. "Bạch Hành, ngươi......" "Ta cố ý." Bạch Hành tiến lên một bước che ở trước người Tinh Hà, thấp giọng nói: "Quỷ Linh Thảo, ta nhất định phải có." Tinh Hà tất nhiên biết, Bạch Hành người này không tính là nhiệt tình, càng đừng nói cái gì mà lấy muôn dân trong thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Đứng ở góc độ của Bạch Hành mà nghĩ, mọi việc trong thiên hạ là của Thiên đế, làm gì có chuyện liên quan đến ta? Chịu làm linh vật đã là rất cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi còn muốn ta đi quản chuyện của thiên hạ? Hắn ở lại Từ phủ chỉ để lấy Quỷ Linh Thảo thôi, đâu ra ý thật sự muốn xen vào việc của người khác, người này thật là...... "Phụt --" Tinh Hà càng nghĩ càng không nhịn được nữa, bật cười. Bạch Hành: "......" Từ Tư An: "......" Thấy tầm mắt Bạch Hành quay về phía này, Tinh Hà lập tức thu hồi vẻ mặt buồn cười vừa rồi, ngoan ngoãn tránh phía sau Bạch Hành. Từ Tư An chắn trước Quỷ Linh Thảo, cảnh giác nhìn Bạch Hành, khí đen nồng đậm quanh quẩn quanh thân nàng, đồng tử nàng trở nên đỏ tươi, móng tay cũng vừa dài vừa nhọn, nếu bị cào trúng chắc chắn máu tươi sẽ chảy ròng ròng, vết thương sâu có thể thấy được xương trắng. Bạch Hành vươn tay phải ra, một chiếc sáo bạch ngọc xuất hiện ở giữa lòng bàn tay, hắn đặt cây sáo bên môi thổi nhẹ. Kết quả mới vừa thổi ba nốt. Khí đen trên người Từ Tư An, móng tay dài nhọn, đồng tử đỏ tươi toàn bộ tan đi...... Tinh Hà: "......" Nghiêm túc sao? Ngươi nghiêm túc sao đại tỷ? Từ Tư An hiển nhiên cũng sững sờ tại chỗ, tay còn đang duỗi ra giữa chừng không biết nên làm thế nào cho phải: "Ngươi...... ngươi không phải mất đi một vạn năm tu vi sao?" Tinh Hà nhíu mày, từ phía sau Bạch Hành ló ra nửa cái đầu, phản bác nói: "Thiếu một vạn năm thì không đánh lại ngươi à? Ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại sao?" "Thiếu một vạn năm không phải còn có bốn vạn ba nghìn bảy trăm năm mươi mốt năm sao!" (43.751 năm) Tác giả có lời muốn nói: Một vạn năm trước, Trọng Tà hơn năm vạn tuổi. Hiện tại, Bạch Hành hơn năm vạn tuổi. Edit: nhắc nhẹ là Bạch Hành kém Trọng Tà một vạn tuổi nha (10.000 tuổi ó ಡ ͜ ʖ ಡ, là niên hạ, niên hạ, niên hạ, chuyện quan trọng phải nhắc ba lần) 【 Tiểu kịch trường 】 Tư Mệnh: Ta đói bụng Trọng Tà: Bệnh tâm thần, ngươi đã là thần tiên rồi mà còn biết đói à? Dạ Truy: Ta đói bụng. Trọng Tà: Ừ, ở đây còn chút đồ ăn, cầm đi đi đừng khách khí. Bạch Hành: Đói bụng. Trọng Tà: Đói bụng sao ~ Trọng Tà (hôn một cái): Còn đói bụng không? Bạch Hành: Còn đói. Trọng Tà (lại hôn một cái): Bây giờ thì sao? Bạch Hành (gục ngã trước một con quỷ nào đó): Còn đói. Lược bỏ một vạn từ hài hòa......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]