Chương trước
Chương sau
Bạch Hành chỉ nhìn Tinh Hà, không nói lời nào. Tinh Hà cũng hiểu được ý của hắn, Từ Tư An không có bị đánh, người sắp bị đánh chính là mình.
Vì thế Tinh Hà lập tức thuần thục rót nước cho Bạch Hành, cười mỉm nói: "Uống nước, uống nước."
Nhưng mà sau khi rót xong Tinh Hà lại cảm thấy không đúng, mình tốt xấu cũng từng là Ma Quân, là vương ở Ma giới trên vạn người, như thế nào vừa đến trước mặt Bạch Hành liền chân chó* như vậy? Kiếp trước chân chó thì thôi, dù sao đã là quá khứ thì cứ cho qua đi, hiện tại sao còn có thể chân chó giống trước???
*Chân chó: nịnh bợ, xua nịnh, bợ đít
Vì thế Tinh Hà nổi giận, đột nhiên đập bàn một cái: "Ngươi! Còn muốn uống nữa không ~"
Tinh Hà ngươi thật là! Không có thuốc nào cứu được......
Bạch Hành quay đầu liếc nhìn Tinh Hà một cái, cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch nước bên trong, sau đó đưa chén tới trước mặt Tinh Hà, ý bảo y lại rót thêm.
Tinh Hà: "............"
Cứ như vậy tới tới lui lui rất nhiều lần, Bạch Hành rốt cuộc không làm Tinh Hà rót nước nữa.
"Bạch Hành, ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy sự tình của Phương Khuê kia có chỗ không đúng." Tinh Hà một tay chống cằm, gắt gao nhíu mày: "Hắn thế mà không biết vì sao mình muốn lấy Quỷ Linh Thảo?"
"Ừ, bị người khác điều khiển."
"Bị người khác điều khiển?" Tinh Hà nổi lên hứng thú, trong lòng yên lặng tự hỏi những lời này của Bạch Hành, nếu là bị người khác điều khiển thì có thể giải thích câu trả lời kia của Phương Khuê.
Muốn cho Phương Khuê nghe theo lệnh của mình đi trộm Quỷ Linh Thảo, hơn nữa còn không biết mình là ai? Giống như một con rối có ý thức.
Làm được điều này cũng không khó, ở thời điểm Tinh Hà vẫn là Trọng Tà hoàn toàn có thể làm dễ như trở bàn tay, chỉ là hiện giờ mình chưa khôi phục thực lực, nên làm có chút khó khăn.
Nghĩ đến đây, Tinh Hà liền cong khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt, đi đến trước mặt Bạch Hành đè nặng âm thanh nhẹ nhàng nói: "Bạch Hành, ngươi không nghi ngờ ta sao? Ta chính là người biết dùng thuật mê hoặc người."
Khi Tinh Hà nói chuyện mang theo tính dụ hoặc nặng nề, cố tình đè thấp thanh âm làm cho nghe có chút mờ ảo, thời điểm mỗi lần y nói như vậy, mọi người trong Ma tộc điều biết, Ma Quân của bọn họ lại bắt đầu không đứng đắn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Hành nghe được Trọng Tà chuyển thế nói chuyện như vậy với mình, hồi ức đồng thời kéo đến, khóe miệng hắn không khỏi cong nhẹ một cái.
Bạch Hành cũng không có lập tức thu hồi nụ cười này, mà là quay đầu nhìn về phía Tinh Hà, bởi vì Tinh Hà mới vừa nghiêng người còn chưa kịp ngồi ngay ngắn lại, vì thế hai người dựa vào nhau rất gần, hơi nóng thở ra nhẹ nhàng chạm vào mặt đối phương.
Tính cả kiếp trước và kiếp này, số lần Tinh Hà nhìn thấy Bạch Hành cười có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bạch Hành chẳng qua chỉ cần cười rất nhạt một chút, mặt mày lạnh băng cũng có thể nháy mắt vỡ ra, nhìn vào có chút dịu dàng.
Tinh Hà chỉ thấy đầu óc "Oanh" một tiếng đã không còn cảm nhận được tình huống xung quanh, trong mắt và trong đầu tràn đầy hình ảnh người trước mắt này -- Bạch Hành. Trái tim như bị đập lệch nửa nhịp, Tinh Hà thật lâu cũng không có phục hồi lại tinh thần, kỳ thật cũng không biết mình nên làm gì, dưới tình huống Bạch Hành thanh tỉnh y tuyệt đối không dám tự tiện hôn hắn, trước kia đều là hôn lúc Bạch Hành đang bất tỉnh, không đúng, đấy cũng không được tính là hôn, là độ khí! Đúng, độ khí!
Sau đó Tinh Hà nghe thấy Bạch Hành lãnh đạm mở miệng nói: "Ngươi?"
Tuy rằng Bạch Hành đã thu lại tươi cười, thay bằng khuôn mặt không biểu tình của thường ngày, nhưng Tinh Hà vẫn cảm nhận được sự ghét bỏ sắp tràn đầy căn phòng......
Tinh Hà: "!!!"
Ta làm sao vậy?
Ta làm sao vậy??!
Ta sao lại không thể mê hoặc Phương Khuê?!
Hắn chỉ là cái tiểu lâu la, mê hoặc hắn còn làm ô uế mắt ta!!!
Tinh Hà rầu rĩ không vui ngồi thẳng lại, vùi đầu vào trong khuỷu tay, chuẩn bị diễn một vờ kịch ủy khuất, kết quả còn chưa oa oa giả khóc, đã nghe được Bạch Hành tiện đà nói: "Sẽ ô uế mắt ngươi."
Nghe xong, Tinh Hà ngẩng đầu, cười sáng lạn: "Nhưng thật ra ta còn muốn mê hoặc Đế Quân nha."
Sau đó...... ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta, mặc ta sờ, mặc ta ôm, mặc ta hôn.
"Ngươi có thể thử xem." Bạch Hành quay đầu híp nửa mắt nhìn về phía Tinh Hà.
Không biết vì sao, Tinh Hà cảm thấy mình từ đầu đến bây giờ giống như vẫn luôn cùng Bạch Hành ve vãn đánh yêu?
Đáy lòng dâng lên niềm sung sướng, Tinh Hà cong khóe miệng cười mãi không thôi.
"Trước khi Phương Khuê hoàn toàn chiếm thân thể Từ Kỳ An hoặc Từ Kỳ An bị đánh thức, người kia sẽ không có động tác tiếp theo, cho nên......" Tinh Hà dừng một chút, nhìn thoáng qua sắc mặt Bạch Hành, phát hiện không có gì biến hóa, nghĩ đến việc đã biết Từ gia không chỉ có mỗi Từ Kỳ An bị quỷ chiếm thân, vì thế tiếp tục nói: "Chúng ta, ngày mai ra bờ sông câu cá sao?"
Bạch Hành: "......"
Bộ dạng tuy rằng có vẻ không vui, nhưng Bạch Hành lại không từ chối.
Ngày đầu tiên.
Trước khi Bạch Hành cùng Tinh Hà đi câu cá, Từ lão gia ôm đèn đến hỏi một cách ủy khuất: "Bạch công tử, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Không biết." Bạch Hành nói xong, lập tức lướt qua Từ lão gia, cùng Tinh Hà đi ra ngoài.
Từ lão gia quay đầu nhìn Tư Mệnh ở đằng sau đang ngồi vắt chân cắn hạt dưa: "Huyền Thanh công tử......"
"Tìm Tiểu Điệp cô nương đi! Ta không kêu tỉnh được con của ông!"
Ngày hôm sau.
Tinh Hà chuẩn bị mang theo Bạch Hành đi nghe kể chuyện trên đường, Từ lão gia lại lần nữa ôm đèn hỏi một cách đáng thương: "Bạch công tử, thật sự không có cách nào khác cứu Tiểu An sao?"
"Không có." Bạch Hành đến nhìn cũng không nhìn Từ lão gia liếc mắt một cái, bước nhanh đuổi kịp Tinh Hà phía trước.
Từ lão gia quay đầu nhìn Tư Mệnh ở phía sau đang cầm khúc xương trêu chó sau đó bị chó đuổi ngược lại: "Huyền Thanh công tử, ta......"
"Ta không phải người trong lòng của con ông! Tìm ta cũng vô dụng!"
......
Ngày thứ năm.
Từ lão gia ôm ngọn đèn bị lửa đen chiếm đến bốn phần năm quỳ gối trước mặt Bạch Hành: "Cầu xin Bạch công tử cứu Tiểu An nhà ta, chúng ta...... chúng ta thật sự tìm không thấy Tiểu Điệp cô nương!"
Gia đinh của Từ phủ cũng sôi nổi quỳ xuống theo Từ lão gia cầu xin Bạch Hành, Từ phu nhân cũng quỳ bên cạnh ông, bà đã vài ngày ăn không ngon ngủ không yên, cả người xanh xao vàng vọt nhìn qua giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, còn Từ Tư An cũng quỳ uống bên cạnh bà để bà vịn tay vào mình, nói: "Thỉnh Bạch công tử cứu đại ca của tiểu nữ"
Nói thật, nếu không phải mỗi tối Bạch Hành còn giúp đỡ Từ phủ đuổi đi những quỷ hồn tụ tập ở đây, mọi người trên dưới Từ phủ hẳn là rất muốn đuổi ba vị Phật Tổ mỗi ngày không có gì làm chỉ biết ăn nhậu chơi bời này đi.
"Hỏi y." Bạch Hành thần sắc hờ hững bước sang trái một bước, lộ ra vẻ mặt cười hì hì của Tinh Hà.
Người là do Tinh Hà giấu, muốn tìm được Tiểu Điệp cô nương tất nhiên phải thông qua Tinh Hà, chẳng qua người Từ gia cũng không ý thức được là Tinh Hà giấu người, họ đều tưởng rằng do lúc trước Từ lão gia nặng lời nên Tiểu Điệp cô nương không muốn thấy bọn họ.
"Tinh Hà công tử, cầu xin công tử cứu Tiểu An nhà ta!"
"Tinh Hà công tử." Bọn gia đinh theo động tác của Từ lão gia đồng loạt dập đầu vang dội.
"Tiểu Điệp cô nương đã chuộc thân, sẽ không ở lại Dạ Sênh Ca." Tinh Hà nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Từ lão gia, cũng không thừa nước đục thả câu: "Nhưng cô ấy cũng không có rời Yến Quy trấn, hẳn là đang ở trong khách điểm."
"Ta lập tức phái người đi tìm!"
"Không cần." Tinh Hà đè lại bả vai Từ lão gia, khóe miệng mang theo ý cười không rõ nguyên nhân: "Nói không chừng hiện tại có người hy vọng Tiểu Điệp cô nương.... lập tức chết đi."
Đồng tử Từ lão gia chấn động trừng lớn hai mắt nhìn Tinh Hà, những lời này là có ý gì không cần Tinh Hà giải thích, mấy ngày nay ông cũng nhận thức được, trừ lúc trước Tiểu Điệp xuất hiện Từ Kỳ An mới thanh tỉnh trong chốc lát, đến nay không ai trong bọn họ có thể đánh thức Từ Kỳ An.
Nói cách khác, nếu Tiểu Điệp chết, Từ Kỳ An sẽ không tỉnh lại nữa.
"Chúng ta......"
"Tối nay ta sẽ mang Tiểu điệp cô nương đến đây, các ngươi chỉ cần bảo vệ tốt Từ công tử là được."
Nghe xong lời này của Tinh Hà, Từ lão gia lập tức thở dài nhẹ nhõm, cuống cuồng dập đầu vài cái, liên tục nói lời cảm tạ. Ngay cả Từ phu nhân đang suy yếu cũng không ngăn nước mắt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm các ngươi thật tốt.
Tinh Hà quay đầu nhìn Bạch Hành một cái, phát hiện đối phương không có ý định đi cùng mình, ngược lại bảo Tư Mệnh đi theo, trong lòng có chút mất mát đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay là do Dạ Truy chăm sóc Tiểu Điệp, Tinh Hà lo lắng Bạch Hành sẽ phát hiện ra điều gì, nếu hắn không đi cùng thì đỡ phải nghĩ cách làm Dạ Truy nhanh chóng rời đi.
Vừa ra khỏi Từ phủ, Tư Mệnh nhịn không được thấp giọng hỏi nói: "Trọng Tà, ta cảm thấy hình như Đế Quân đã biết gì rồi."
"Ta cũng......"
Tinh Hà còn chưa nói xong, đã nghe Tư Mệnh giành trước một bước mở miệng: "Nếu không ta đi nói với hắn trước, nói là ngươi ép ta làm thế, như vậy lúc hắn đánh ta có thể nhẹ một chút."
"Hiện tại chúng ta chính là người cùng thuyền, ngươi ngược lại chỉ nghĩ cho bản thân, dù sao muốn chết cùng chết." Tinh Hà khoanh tay, lạnh lùng liếc Tư Mệnh một cái, trực giác nói cho hắn, Bạch Hành sẽ không đánh mình, chỉ biết hung hăng giáo huấn Tư Mệnh một trận.
"Ai, ngươi nói lúc ấy hắn vì sao lại muốn mang theo Nguyệt Trừng, mang thì mang đi, lại còn để phách thứ sáu của ngươi ở Lâm Thanh Cung của ta? Sao ta lại xui xẻo như vậy, không bằng ngươi trực tiếp mất ký ức kiếp trước đi, ta sẽ không cho ngươi ăn viên dược kia nữa!" Càng nghĩ càng giận, cuối cùng Tư Mệnh dứt khoát bước nhanh hơn, không muốn nhìn thấy gương mặt kia của Trọng Tà.
Đi một lúc mà không thấy Tinh Hà đuổi theo, Tư Mệnh khó hiểu quay đầu lại thì thấy y đang đứng ở giữa đường phát ngốc, không biết lại đang nghĩ cái gì, kêu vài tiếng đều không có đáp, Tư Mệnh lập tức nổi giận đùng đùng đi về chỗ y, hung tợn nhìn Tinh Hà nói: "Ngẩn người cái gì! Có đi nữa không!!"
Tinh Hà cúi đầu, cười bất đắc dĩ: "Huyền Thanh, ngươi nói nếu ta không có ký ức của một vạn năm kia, ta có thể hận hắn không?"
Năm đó Trọng Tà chết, bởi vì chấp niệm quá nặng mà phách thứ sáu tụ tập lại nguyên vẹn, bám vào Nguyệt Trừng, làm bạn với Bạch Hành vạn năm, nhìn hắn ở tam giới lang thang không có mục tiêu tìm kiếm từng mảnh nhỏ hồn phách của mình, gần như là đi khắp mọi ngõ ngách, các loại địa phương nguy hiểm cũng không buông tha. Cho dù Bạch Hành pháp lực cao cường, cũng sẽ có thời điểm lơi lỏng, cũng sẽ có thời điểm gặp nạn, cũng sẽ có thời điểm bị thương, nhưng chính hắn vẫn chưa từng dừng bước.
Cứ như vậy ôm hy vọng mong manh, cho Trọng Tà một sinh mệnh mới.
Một vạn năm, Bạch Hành không khóc cũng không cười, ngẫu nhiên chỉ biết cầm Nguyệt Trừng mình đưa cho hắn ở lúc đêm khuya tĩnh lặng phát ngốc, mặc dù biểu tình của Bạch Hành vẫn thế, nhưng tiếng sáo của hắn sẽ không gạt người.
Rất đau, đau đến nỗi tưởng chừng trái tim này đã không còn thuộc về mình nữa.
Nếu không có đoạn ký ức kia, mình có thể hận hắn không?
Tinh Hà thật sự không biết.
Tư Mệnh đỡ lấy hai vai Tinh Hà, nghiêm túc nhìn y: "Trọng Tà, ngươi sẽ không."
"Ngươi tin tưởng hắn, giống như hắn tin tưởng ngươi, cho nên ngươi nhất định sẽ không."
..................
THÔNG BÁO NHỎ:
Cái này mình để ý lâu rồi nhưng giờ mới nhớ ra. Tác giả đã đổi tên của mình trên Tấn Giang từ Bố Linh Bố Linh => Vũ Độ nên mình cũng đổi theo nha. Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.