Dạ Truy đi rồi, Bạch Hành liền bế ngang Tinh Hà đi về hướng khách điếm. Tinh Hà nằm trong lòng ngực an an tĩnh tĩnh thoạt nhìn không khác phàm nhân là mấy, nhưng Bạch Hành biết rõ, năm đó y bị Đoạn Hồn kiếm chém ước chừng bảy bảy bốn mươi chín nhát đao, ba hồn bảy phách đã sớm nát đến không thể nát thêm, dù mình có đi tìm vạn năm, nhưng vẫn còn một phách không tìm được. Hiện giờ chỉ có thể dựa vào ba cây linh thảo giữ mạng y trước. Vừa vào trong phòng, Tinh Hà liền tỉnh lại, tức giận nói: "Bạch Hành! Ngươi dám đánh ta!!!" "Ừ, ta đánh ngươi." Tinh Hà: "???" Ngươi không áy náy sao? Không đau lòng sao? Không hối hận sao? Ngươi thế mà lại tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy??? "Ta không cẩn thận đánh phải ngươi, sau đó chính ngươi tự ngất đi." Bạch Hành bình tĩnh giải thích, sau đó đặt Tinh Hà lên giường. Tinh Hà: "!!!" Không biết xấu hổ! Này chẳng lẽ là đang trách ta quá yếu ớt sao? Nếu còn đáp lại hắn Tinh Hà ta chính là tiểu cẩu! "Đói bụng không?" Bạch Hành hỏi. "Ọt ọt --" Bụng Tinh Hà rất không biết lựa thời điểm mà kêu một tiếng, thầm mắng chính mình không biết chịu đựng, cười mỉa nói: "Đói bụng." Bạch Hành gật đầu, xoay người đi ra ngoài tìm đồ ăn cho Tinh Hà, kết quả vừa mới đi tới cửa, hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại đi vòng trở lại, nửa quỳ ở mép giường, từ trên cổ mình gỡ xuống một dây xích đeo cổ (là vòng cổ đấy),sau đó cũng không cần sự đồng ý của Tinh Hà, trực tiếp đeo vào cổ y. "Bạch Hành ngươi......?" Bạch Hành không giải thích, xoay người rời đi. Đợi người thật sự đi xa, Tinh Hà mới hưng phấn nằm trên giường lăn lộn, thầm nghĩ thật là không ngờ đến, Bạch Hành người này lại đưa đồ cho mình. Lại nhìn kỹ, chợt phát hiện trên dây xích này có một viên đá hình trăng non màu trắng, mặt trên còn có khắc một chữ nho nhỏ, là một chữ làm từ Ngọc Bích, trên hòn đá nhỏ còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Bạch Hành, ấm áp thẳng tới đáy lòng Tinh Hà. Tinh Hà lăn lộn đến hưng phấn, kết quả không cẩn thận chạm phải chỗ lúc nãy bị đụng vào bàn, đau đến hít một hơi: "Ui da." "Bạch Hành người này không có việc gì làm lại tự dưng lập kết giới, khiến người phải chịu khổ vẫn là ta." Tinh Hà xoa xoa eo, sau đó cũng không quản có trở ngại gì hay không, nằm ngã trên chiếc giường mềm mại, nắm viên đá Bạch Hành đưa cho. Ngủ rồi. Bạch Hành cầm thức ăn quay lại: "......" Hắn cũng không có đánh thức Tinh Hà dậy mà đặt đồ ăn lên bàn, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên người Tinh Hà, thời điểm Bạch Hành nhìn đến xuất thần, Tinh Hà đột nhiên từ từ chuyển tỉnh. Tầm mắt hai người ở trong không khí giao nhau. Tinh Hà: "???" Bạch Hành: "......" Bạch Hành bình tĩnh vươn tay bắt mạch cho Tinh Hà. Tinh Hà trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, đầu óc mờ mịt nhìn tay Bạch Hành đặt lên cổ tay mình. Tay hắn thực trắng, ngón tay cũng thực thon dài, rõ ràng cùng là nam nhân, tay Tinh Hà lại so với Bạch Hành nhỏ một chút, tuy nói khác biệt không lớn, nhưng chung quy vẫn là nhỏ một chút. Không chỉ có tay, ngay cả thân thể cũng thấp hơn Bạch Hành một cái đầu. Nhớ năm đó thời điểm mình vẫn là Ma Quân, cũng là thấp hơn một chút. Hiện thực này làm cho Tinh Hà có điểm phiền muộn, cũng không biết phàm nhân hơn hai mươi tuổi còn có thể cao lên không. Bạch Hành thu tay lại, tình huống của Tinh Hà không tính là xấu, nhưng lại không được tốt lắm, dù thế cũng không thể lại kéo dài thời gian, cần phải tìm được Quỷ Linh thảo ổn định hồn phách của y: "Ăn cơm trước." "Được." Chẳng qua Tinh Hà không nghĩ tới chính là, lúc này, Bạch Hành lại bồi mình ăn cơm. "Bạch Hành, ngươi......" "Câm miệng." "...... Được rồi." Tinh Hà cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, đột nhiên thấy Bạch Hành ăn đến lịch sự văn nhã, nhai kỹ nuốt chậm, sau đó lại thấy mình giống như quỷ chết đói đi ăn ngấu nghiến. Vì thế cũng thả chậm tốc độ, nhai kỹ nuốt chậm. Sau khi hai người ăn xong, Bạch Hành mới mở miệng nói: "Ngày mai......" Tinh Hà nhìn Bạch Hành, vẻ mặt khó hiểu, chờ hắn mở miệng nói hết câu, kết quả đợi nửa ngày, Bạch Hành cũng không nói tiếp, chỉ thấy hắn vẫn luôn cau mày. "Ngày mai chúng ta muốn làm gì?" Tinh Hà nhịn không được mở miệng hỏi. "Đi dạo." Bạch Hành nói xong, cũng không đợi Tinh Hà trả lời, trực tiếp đứng dậy rời đi. Tinh Hà quả thực kinh hỉ đến rớt cằm luôn, đi dạo??? Nếu không phải Bạch Hành vẫn luôn làm biểu tình lạnh kẽo đến kết băng, Tinh Hà quả thực phải hoài nghi người trước mắt này rốt cuộc có phải Bạch Hành không. Nhưng một lát sau, Tinh Hà liền nghĩ đến Bạch Hành sẽ không vô duyên vô cớ mang mình tới Yến Quy trấn, hắn nhất định đang muốn tìm thứ gì đó ở trấn này. Hắn...... là không yên lòng ta, cho nên mới mang ta theo cùng sao? Bạch Hành hắn...... Tinh Hà cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình đang ngưng tụ một đoàn khí màu tím đen, màu tím trong mắt lộ ra một chút mê mang. "Một sớm là ma, liền đời đời kiếp kiếp là ma." Mình...... nên làm như thế nào đây? ...... Ngày thứ hai, Tinh Hà cùng Bạch Hành đi dạo trên phố. Sau đó ở lúc ánh mắt Bạch Hành càng ngày càng lạnh lẽo, Tinh Hà mới thu hồi lại vẻ mặt vui đùa với các tiểu cô nương, ngoan ngoãn ăn một đống điểm tâm Bạch Hành đưa cho. Vốn đang có rất nhiều cô nương nghĩ muốn tiến đến gần hai người, lại đều bị ánh mắt tràn ngập sát khí của Bạch Hành làm chạy lui ra rất xa. "Này, Bạch Hành, ngươi muốn ăn một chút không?" Tinh Hà cầm lấy khối bánh đậu xanh cuối cùng, cười hì hì đưa đến trước mặt Bạch Hành. Dù sao Bạch Hành cũng sẽ không ăn, cuối cùng nó vẫn sẽ trở lại miệng ta thôi. Bạch Hành không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng mà đứng, dư quang lại quét đến vài cô nương đang nhìn bên này. Có lẽ là bị kích thích, Bạch Hành nhẹ nhàng đi qua, cắn khối bánh đậu xanh. Tinh Hà: "!!!" Thẳng đến khi Bạch Hành đem khối bánh đậu xanh ngậm hết vào, Tinh Hà đều không có phản ứng lại, một bàn tay vẫn như cũ giơ ở giữa không trung, vẻ mặt ngu ngốc. Đầy đầu chỉ quanh quẩn một câu: "Bạch Hành nhất định là phát sốt." Bởi vì chỉ khi có bệnh, Bạch Hành mới có thể như vậy! Vì thế chờ thời điểm Tinh Hà phục hồi lại tinh thần, tay đã phản xạ có điều kiện duỗi ra sờ trán Bạch Hành. Bạch Hành híp nửa mắt phượng, đánh giá Tinh Hà. "A." Tinh Hà giả bộ như bị nóng mà rút tay về, thập phần mê man nhìn Bạch Hành trước mắt: "Thật là kỳ quái, ta cảm giác tay mình giống như không chịu khống chế." Nhưng mà cũng may, Bạch Hành lại không có truy cứu, mà là nhàn nhạt xoay người tiếp tục đi phía trước. Tinh Hà thở dài nhẹ nhõm một hơi, y quả thực tưởng là vào giờ phút này mình sẽ bị hung hăng ăn một cái tát, quả nhiên mang theo ký ức kiếp trước, động tác của mình đều thành vô thức. Nhưng Bạch Hành hắn hẳn là không nhìn ra. Đi tới đi lui, Bạch Hành lại đột nhiên dừng bước, Tinh Hà nghi hoặc theo tầm mắt Bạch Hành nhìn lại. Từ phủ? "Đi, trở về." Bạch Hành lại lần nữa cất bước rời đi. Tinh Hà cuối cùng lại nhìn thoáng qua cửa lớn Từ phủ, chỉ cảm thấy giống như có một loại hương vị đặc biệt quen thuộc, tuy vậy cũng không kịp nghĩ nhiều, liền bước nhanh đuổi theo Bạch Hành. Trực giác nói cho Tinh Hà biết, Bạch Hành nhất định sẽ mang y trở lại nơi này. Tác giả có lời muốn nói: Năm mới vui vẻ! Chương sau tiến vào quyển Quỷ Linh thảo, sẽ có nội dung cốt truyện kiếp trước (nguyên nhân). Tác giả: Ghen khiến người ta không thể chia lìa (nhìn chằm chằm Bạch Hành đang ngậm bánh đậu xanh) 【 tiểu kịch trường 】 Trọng Tà: Bạch Hành! Ta cho ngươi xem pháp thuật, ngươi mau nhìn vào mắt ta. Bạch Hành: (mặt vô biểu tình phối hợp) Trọng Tà: (nhắm mắt) Trọng Tà: (mắt mở, đồng tử biến thành màu tím) hôn ta một cái. Bạch Hành: moa ~ Trọng Tà: Bảo bảo ngoan ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]