Chương trước
Chương sau
Hai canh giờ trước.......
"Bạch Hành Đế Quân." Ngự Tuân nhìn thoáng qua người tới, vội vàng đứng dậy, cung kính kêu một tiếng. Bạch Hành Đế Quân là đệ đệ của phụ quân, xét về bối phận thì Bạch Hành chính là thúc phụ của hắn.
"Ừ." Bạch Hành gật đầu, ngồi xuống đối diện Ngự Tuân.
Ngự Tuân ý bảo tiên tì rót rượu, một bên nói: "Đây là rượu ngon do Vũ Thần đưa tới, muốn nếm thử chứ?"
"Được." Bạch Hành cầm lấy chén rượu nhẹ nhấp một ngụm, rồi sau đó uống một hơi cạn sạch: "Không tồi."
"Nếu Đế Quân thích, ngày khác ta sẽ sai người đem một vò cho ngài."
Bạch Hành gật đầu, nghĩ rằng cũng không cần cự tuyệt ý tốt của Ngự Tuân, rượu này thật sự không tồi: "Tìm ta tới có chuyện gì?" Bạch Hành đương nhiên biết vì sao Ngự Tuân tìm mình, nhưng ai mở miệng trước tự nhiên sẽ không giống nhau.
"Đế Quân, ngài thật sự muốn hạ phàm đi tìm ba cây linh thảo kia?" Ngự Tuân khẽ nhíu mày.
"Ừ."
"Nếu có người ngăn cản thì sao?"
"Giết." Rõ ràng nói ra một chữ thật bình thản, trên mặt Bạch Hành cũng không có biểu tình dư thừa nào, nhưng quanh thân y lại giống như có một cỗ hàn khí chết chóc vây quanh.
"Chỉ là ta nghĩ thôi, Đế Quân không cần quá mức để ý."
Ngự Tuân chạy nhanh đem lời nói thu lại, bất đắc dĩ nhìn Đế Quân một cái: "Chỉ là Ma Quân Trọng Tà thực lực quá mạnh, hiện giờ Trọng Ác cũng đã trưởng thành rồi, nếu Trọng Tà trở lại Ma giới cùng Trọng Ác liên thủ, ta nghĩ rằng sẽ tạo lên một hồi tinh phong huyết vũ."
"Trọng Tà chưa bao giờ làm hại kẻ nào, điều này các ngươi đều rõ ràng." Bạch Hành buông chén rượu, trong mắt hiện lên một tia hao tổn tinh thần nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, Ngự Tuân tất nhiên là không có thấy: "Bởi vì y là ma?"
Ngự Tuân nhất thời nghẹn lời, Trọng Tà xác thật không có làm hại kẻ nào, cũng cũng không làm xằng làm bậy, lúc y làm Ma Quân tam giới rất hoà bình, nhưng từ xưa chính tà không đội trời chung, y đã là Ma Quân, Nhân tộc sẽ sợ hãi y, Thần tộc sẽ đề phòng y, đây là đạo lý từ xưa không đổi. Nghĩ đến đây, Ngự Tuân nhịn không được liếc nhìn Bạch Hành một cái, vạn năm trước Ma Quân Trọng Tà sống chết bán theo Bạch Hành, hắn phiền đến không chịu nổi, xuýt chút nữa một chưởng đánh chết Trọng Tà. Lúc sau Trọng Tà thật sự đã chết, hắn lại tốn thời gian gần một vạn năm đi khắp nhân gian cùng Ma giới đem từng chút từng chút mảnh nhỏ hồn phách của Trọng Tà tìm về, hao tổn vạn năm tu vi chỉ vì giúp y chuyển thế trọng sinh.
Thâm tình như vậy, Bạch Hành thật sự không yêu Trọng Tà sao?
Chẳng lẽ bọn họ đã là lão thần tiên lớn tuổi như vậy, trong nội tâm lại giống như kim dưới đáy biển, không nổi gợn sóng?
"Đế Quân, Trọng Tà đã chết một lần, nếu y nhớ lại kiếp trước, thật sự còn có thể giống như trước đây sao?" Ngự Tuân dừng lại một chút, nhớ lại sự tình một vạn năm trước, Bạch Hành chính là nhìn hắn lớn lên, hắn biết phẩm hạnh của Bạch Hành, tự nhiên cũng rõ ràng cách làm người của Bạch Hành, nhưng năm đó tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, Bạch Hành cũng chưa từng có bất kì lời giải thích nào, Ngự Tuân tin tưởng hắn, nhưng Trọng Tà đã chết thì sao, y sẽ tin tưởng Bạch Hành sao?
Nếu Trọng Tà cả đời này đều không nhớ nổi thì không có gì, nhưng vạn nhất y nhớ lại thì sao?
Ngự Tuân không có biện pháp lấy bá tánh thiên hạ làm tiền đặt cược.
"Trọng Tà chính là ngài giết?"
Bạch Hành giương mắt, lạnh lùng nói: "Không phải."
"Nhưng Trọng Tà sẽ tin sao?"
Bạch Hành đứng dậy, không tính ở lâu, thứ nhất là muốn gặp Tư Mệnh một chuyến, thứ hai là sợ đi lâu Tinh Hà sẽ hủy Tịnh Vu cung mất, vì thế hắn xoay người rời khỏi, đưa lưng về phía Ngự Tuân gằn từng chữ một nói.
"Nếu y không tin, ta liền phế bỏ toàn bộ tu vi của y, lưu lại Tịch Vu cung."
"Làm Đế Hậu"
Ngự Tuân: "!!!"
Ngự Tuân đột nhiên đứng phắt dậy, quả thực hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, vừa rồi Bạch Hành Đế Quân nói cái gì?
Làm Đế Hậu???
Chỉ là Bạch Hành cũng không muốn giải thích với Ngự Tuân, cho nên lập tức rời đi.
Thanh Ảnh bước nhanh đuổi kịp Bạch Hành, trong lòng cũng không kìm được khiếp sợ, Đế Quân ngài...
Đi được nửa đường, Bạch Hành đột nhiên dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn phía bầu trời Cửu Trọng Thiên, Cửu Trọng Thiên cùng nhân gian không giống nhau, bầu trời Cửu Trọng Thiên là trắng xoá, khắp nơi mây mù lượn lờ, trừ màu đó ra không còn màu khác.
Bầu trời Ma giới cũng không giống nhau, đó là màu xanh thẫm.
Nơi đó không có một ngọn cỏ, không thấy ánh mặt trời, tất cả mọi người đều có thói quen ở trong đêm đen sinh hoạt.
Bạch Hành còn nhớ rõ, Trọng Tà từng nói qua: "Ngươi cũng sẽ không cảm thấy từ xưa chính tà không đội trời chung đi? Cái gì là chính? Cái gì là tà? Lòng ta trong sạch, không làm xằng làm bậy, chẳng sợ ta là ma, cũng là con ma tốt, ta như thế, vậy chúng ta, dựa vào cái gì không thể đi dưới ánh mặt trời?"
Mặc kệ Trọng Tà có nhớ sự tình kiếp trước hay không, Trọng Tà chính là Trọng Tà, trước nay đều không thay đổi.
"Đế Quân......" Thanh Ảnh nhìn thân ảnh Bạch Hành trầm tư, do dự hồi lâu mới mở miệng nói: "Đế Quân vì sao không hướng thế nhân giải thích, Trọng Tà không phải ngài giết."
Bạch Hành trầm mặc, không phải không muốn giải thích, mà là việc này không có biện pháp giải thích: "Coi như là ta giết y đi."
Người tin ta tự khắc sẽ tin, còn người không tin ta có ép họ cũng không tin.
Hiện giờ việc hắn muốn làm, chỉ là bảo vệ mạng sống của người nọ, làm y sống sót.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.