Chương trước
Chương sau
“Đói quá......”
Ở một vùng hoang dã, Diệp Tuyết núp dưới một cây đại thụ vừa lạnh vừa đói.
Đã là ngày thứ ba vô duyên vô cớ đi tới nơi quỷ quái này rồi, ba ngày qua, nàng chưa được uống giọt nước nào, chớ nói chi là no bụng gì đó chứ.
“Toa toa, bạn đang ở đâu? Mình rất sợ......”
Rõ ràng đang xem hồ ly ở trong vườn bách thú, đến khi tỉnh lại đã ở nơi hoang vu này rồi.
Điều này còn chưa tính, nhưng vì sao còn muốn nàng biến thành một bộ dáng người không ra người như vậy chứ?
Diệp Tuyết đưa móng vuốt đầy lông lá ra, dùng sức gãi gãi lỗ tai hồ ly trên đầu.
“Hu hu...... Trời ơi, rốt cuộc con đã làm sai điều gì, mà người phải bắt nạt con như vậy...... A......”
“Cứu mạng...... Hu hu...... Có ai không...... Phụ thân, mẫu thân, mọi người ở đâu...... Tề Nhi sợ...... Hu hu......”
Cách đó không xa có tiếng người truyền đến, không suy nghĩ nhiều, Diệp Tuyết liền men theo âm thanh đi tìm, chỉ thấy một bé trai mười mấy tuổi đang nằm khóc trên một cây đại thụ, nhìn dáng dấp, hẳn là lạc đường, nhưng cũng may, còn biết chạy lên trên cây để bảo vệ mình.
Diệp Tuyết muốn đi cứu cậu bé, nhưng trong giây lát nghĩ đến, hình như mình đã biến thành hồ ly, nếu cứ đi ra ngoài như vậy, không phải sẽ hù dọa cậu bé sao. Thôi, đến lúc đó ngộ nhỡ hù dọa hắn, ngược lại mất nhiều hơn được.
Chỉ là nàng vừa định lặng lẽ rời đi, bé trai trên cây kia lại gọi: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ, đừng đi...... Tiên nữ tỷ tỷ, cứu, cứu ta......”
Tiên nữ tỷ tỷ?
Diệp Tuyết trốn đến sau một cây đại thụ, nhìn quanh bốn phía, đồng thời vểnh tai cẩn thận lắng nghe.
Giống như không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Tiên nữ tỷ tỷ, không cần trốn, ta vẫn có thể nhìn thấy tỷ.”
Diệp Tuyết len lén nhìn về phía đứa bé trên cây, lúc này mới phát hiện ra bé trai kia đang nói chuyện với mình.
Không dám tin, Diệp Tuyết chỉ chỉ chính mình, khi thấy đối phương thật sự gật đầu lia lịa, nàng mới thật sự xác định là cậu bé đang nói chuyện với nàng.
“Tiên nữ tỷ tỷ, cứu ta......”
Diệp Tuyết đi tới dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn: “Ngươi không sợ ta sao?”
“Tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, Tề Nhi tại sao phải sợ tỷ?” Bé trai cười hắc hắc, nhìn ra được, nụ cười kia phát ra từ nội tâm, rất thuần khiết, rất tự nhiên.
Diệp Tuyết phản xạ có điều kiện sờ sờ lỗ tai, lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, mình đã khôi phục dáng vẻ con người, không nhịn được vui vẻ một trận.
Mặc dù nói không biết tại sao, đột nhiên mình lại biến thành người rồi, trong tiềm thức cảm thấy nhất định có liên quan đến tâm tình.
Chỉ có điều, những thứ này nàng đều không quản được, hiện tại nàng nóng lòng muốn ăn nhất, bụng thật sự rất đói, rất rất đói rồi.
Mà chỉ cần là nơi có người, nhất định có thể tìm được đồ ăn.
Quyết định, trong mắt Diệp Tuyết lóe lên một tia ánh sáng giảo hoạt: “Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đưa đệ về nhà có được không?”
“Dạ, được.”
......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.